Hello, Người Thừa Kế

Tư thế bơi lội của anh quả thật rất đẹp!
Mực nước trong bể chỉ cao 1m5, đến cổ Trang Nại Nại nhưng chỉ đến vai Tư Chính Đình. Anh đứng trong nước, từ từ đến gần cô, dù chưa đến nhưng Trang Nại Nại đã cảm thấy như nhiệt độ trên người anh truyền đến người cô qua làn nước.
Bầu không khí mập mờ lập tức tràn ngập giữa hai người.
Cảnh tượng ướt át sáng nay ập vào đầu khiến Trang Nại Nại bỗng nhiên cảm thấy miệng đắng lưỡi khô. Vừa nghĩ như vậy, tay Trang Nại Nại đã bị bàn tay ấm áp của anh cầm lấy, khiến cả người cô phát run lên.
Nhưng vừa ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt nghiêm túc của anh, cô lập tức cảm thấy… Trời ạ, suy nghĩ của cô quả thật quá xấu xa! Học bơi thôi mà cô đang nghĩ cái gì thế hả?!
Trang Nại Nại quẳng ý nghĩ trong đầu ra, nhưng sau đó lại bị Tư Chính Đình ôm eo, giọng anh truyền đến từ trên đầu, “Buông tay.”
Trang Nại Nại ngoan ngoãn buông cánh tay vẫn ra sức bám lấy thành bể ra.
Cứ như chỉ cần có anh là cô liền không sợ hãi nữa.
Vừa nghĩ như vậy thì, mông cô lại bị anh đỡ lấy. Trang Nại Nại hoảng sợ, thầm nghĩ anh quả nhiên không có ý tốt, sau đó bèn lập tức e thẹn nói, “Này, anh làm gì thế?”

“Hửm?”
Trang Nại Nại ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt nghi hoặc của anh, sau đó lại nghe anh nói, “Em thả lỏng, từ từ nổi lên, anh sẽ đỡ eo em.”
Hở?
Anh sờ mông cô, chẳng lẽ là để giúp cô giữ thăng bằng sao?
Nại Nại ngây thơ tin ngay, bèn làm theo lời Tư Chính Đình nói, hít sâu một hơi rồi buông mình xuống nước, cảm nhận được cơ thể từ từ nổi lên. Sau đó, lúc cảm thấy sắp ngạt thở, cô liền ngẩng đầu lên để hít thở.
Có lẽ cả người chìm trong nước nên giác quan trở nên nhạy bén hơn bình thường. Cô cảm thấy tay anh đỡ eo và mông cô, bàn tay nóng rực, cảm giác như bị bỏng gần như xuyên qua da thịt, len vào tim cô.
Nghĩ vậy, cô liền cảm thấy anh từ từ buông tay ra.
Trang Nại Nại khẩn trương, hơi thở rối loạn, cơ thể lập tức chìm xuống.

Sau đó cô lại cảm thấy hai bàn tay kia nâng lên, chỉ là lúc này tay lại anh sờ vào… ngực của cô.
Ặc…
Trang Nại Nại lập tức cảm thấy như có luồng điện từ ngực chạy lan ra khắp toàn thân, khiến cô mềm nhũn người nằm sấp ở đó. Cô mặt đỏ tía tai, ngẩng đầu lên khỏi mặt nước, lại trừng mắt nhìn anh thì thấy… Tư Chính Đình vẫn nghiêm túc như trước, cứ như người đang dùng tay sàm sỡ cô không phải là anh vậy!
Trang Nại Nại: “!!!”
Chẳng lẽ… anh thật sự không có chút cảm giác nào sao?
Anh như bây giờ thật sự là chỉ bất cẩn chạm phải trong lúc bối rối sao?
Nhưng mà… thế quái nào cả người cô đã thăng bằng rồi mà anh vẫn chưa buông tay ra!
Nghĩ đoạn, Trang Nại Nại hừ lạnh một tiếng trong lòng, lui ra sau một bước. Nhưng cô lại trượt chân, cả người liền ngã sấp xuống nước. Vì chưa kịp chuẩn bị nên nước liền ập vào tai cô.
Trong lúc bối rối, cô bám vào người Tư Chính Đình, túm mạnh lấy cái gì đó, sau đó eo được Tư Chính Đình nắm chặt, nâng người cô lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận