Hello, Người Thừa Kế

Nhưng mắt cá chân của cô lại bị tóm lấy. Sau đó, Tư Chính Đình ngoi đầu lên khỏi mặt nước. Anh lắc đầu, cố ý vảy nước vào mặt cô.
Trang Nại Nại: “…”
Cái đồ quỷ hẹp hòi này!
***
Trang Nại Nại nghĩ Đinh Mộng Á đến tìm anh nhất định là có chuyện, bèn bảo anh lên tắm rửa mặc quần áo rồi đi ra trước, nhưng nói thế nào thì Tư Chính Đình cũng không đồng ý.
“Dưới bể bơi trơn lắm, em đang mang thai, phải cẩn thận một chút.”
Trang Nại Nại nghĩ lại thấy cũng có lí, bèn để anh dìu cô. Hai người lau sạch người, thay áo tắm dày. Tư Chính Đình cầm máy sấy, sấy tóc cho cô.
Đến lúc hai người đi ra ngoài, đến chỗ Đinh Mộng Á thì đã là một giờ sau.
Bà đang buồn chán ngồi trên sofa trong phòng khách uống trà, thấy hai người thì liền nhìn về phía Tư Chính Đình trêu ghẹo: “Sao? Vừa một lần như thế rồi mà lại làm thêm lần nữa?”
Tư Chính Đình: “!!!”
Trang Nại Nại nhìn người phụ nữ trước mặt, gò má hồng hồng, vẻ mặt hơi hốt hoảng.
Lần hai người gặp nhau gần đây nhất, mẹ Trang vừa mất tích, cô quá lo lắng nên hoàn toàn không muốn nói chuyện với bà, sau đó còn lỡ tay khiến bà bị thương, coi như giải tán trong tâm trạng không vui.
Nhưng lần này gặp nhau, đáng lẽ hai người sẽ hết sức khó xử.
Trang Nại Nại oán hận bà, nhưng đồng thời vẫn thấy áy náy với bà.
Đinh Mộng Á không nhắc lại chuyện đó, còn nói mấy câu dí dỏm làm dịu không khí giữa bọn họ. Điều này khiến Trang Nại Nại lần đầu tiên cảm thấy có lẽ Đinh Mộng Á cũng không xấu xa như cô tưởng.
Mấy ngày qua, tuy vẫn chưa có tin tức của mẹ Trang nên lòng cô vẫn nóng như lửa đốt, nhưng rốt cuộc cũng đã không nôn nóng như lúc trước nữa.
Sau khi bình tĩnh lại, cô mới nhận ra, lần này Đinh Mộng Á quả thật tốt bụng.
Bây giờ cô đã không còn muốn truy cứu nữa. Chỉ cần mẹ Trang có thể bình an trở về, cô bằng lòng tha thứ cho bất cứ ai trên thế giới này.
Lúc này, thấy Đinh Mộng Á hình như muốn nói gì đó với Tư Chính Đình, Trang Nại Nại bèn quay người lại, định đi lên tầng.
Lúc cô vừa quay đi thì lại nghe Đinh Mộng Á nói, “Nại Nại, cô chờ một chút, tôi có mấy lời muốn nói với cô.”
Trang Nại Nại hơi sửng sốt, lại nghe Đinh Mộng Á nói, “Chúng ta đã là người một nhà, có lời gì thì tốt nhất là nên nói rõ với nhau.”
Có lời gì thì tốt nhất là nên nói rõ với nhau?
Trang Nại Nại nhìn về phía Tư Chính Đình thì bắt gặp ánh mắt đầy hi vọng của anh. Ánh mắt đó chứa vẻ cẩn thận, cứ như nếu cô không muốn đối mặt với mẹ anh thì anh cũng sẽ không ép cô. Sự dịu dàng săn sóc của anh khiến lòng Trang Nại Nại càng thêm ấm áp.
Dù sao bọn họ cũng không có gì để giấu, vậy thì dứt khoát nói rõ đi. Nói chuyện tử tế cũng tránh cho Tư Chính Đình bị kẹp ở giữa phải khó xử.
Nghĩ vậy, Trang Nại Nại dứt khoát ngồi xuống với Tư Chính Đình, đối diện Đinh Mộng Á. Cô không ngẩng đầu lên, cố hết sức để tránh nhìn vào mắt đối phương.
“Mẹ muốn nói gì?” Tư Chính Đình từ từ hỏi.
Đinh Mộng Á mím môi, “Mẹ muốn chuyển 10% cổ phần công ty của mẹ sang cho Nại Nại.”
“Cái gì?” Trang Nại Nại và Tư Chính Đình cùng kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Đinh Mộng Á nói, “Cổ phần trong tay con không thể trích ra được, cổ phần của mẹ cũng sẽ chuyển về cho con quản lý, 10% của chị con không nên động vào, đó là phần của nó. Mẹ nghĩ tới nghĩ lui, nếu Nại Nại muốn cổ phần công ty thì vẫn nên chuyển của mẹ.”
Trang Nại Nại nhạy cảm nhận ra điều gì đó không đúng, lập tức nói: “Đợi đã, tôi muốn cổ phần công ty bao giờ?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui