Hello, Người Thừa Kế

Đinh Mộng Á liền nóng nảy: “Đó là suy nghĩ tuổi trẻ thôi, mẹ nói con nghe, chờ đến lúc con bốn mươi tuổi thì muốn có con cũng trễ rồi, con...”
“Thôi chết, mẹ, thịt bò của con cháy rồi, con đi xem thử!”
Tư Tĩnh Ngọc đặt điện thoại ra xa rồi cố tình kéo dài âm, sau đó cúp máy, vẻ mặt của cô lập tức trầm xuống trong nháy mắt.
Cô nhìn chằm chằm bát mì do ngâm nước quá lâu nên đã trương lên, đột nhiên không muốn ăn nữa. Cô ném cái đũa lên bàn rồi đi tới trước cửa sổ thủy tinh, cô xuyên qua đó lẳng lặng nhìn về một phương trời xa.
Đây không phải là nhà của cô và Thi Cẩm Ngôn, thậm chí còn không phải Bắc Kinh, đây là một gian nhà nhỏ gần biên giới Bắc Hà, là cửa tiệm có rượu ngon nhất nơi này, cách xa nơi ở hiện tại của cô. Mười mấy gian phòng nối với nhau bằng một hành lang, điều kiện vật chất ở đây rất tệ, thế nhưng một thiên kim đại tiểu thư như cô lại chẳng chút so đo.
Tư Tĩnh Ngọc nhìn về phương trời xa, đột nhiên có người gõ cửa phòng, cô vội vàng chạy ra mở cửa thì thấy bên ngoài là một người đàn ông xa lạ.
“Cô là cô Tư?”
Tư Tĩnh Ngọc híp mắt lại, gật đầu: “Đúng, là tôi!”

“Có đem tiền theo không?” Người kia thò đầu vào nhìn thoáng qua căn phòng.
Tư Tĩnh Ngọc lập tức chặn gã lại, “Có.”
“Ha, tôi chính là người đã gọi điện thoại cho cô, đến giờ rồi, đi thôi.” Gã cười hì hì, nói với Tư Tĩnh Ngọc.
Tư Tĩnh Ngọc nghe vậy thì sắc mặt có chút hoảng hốt nhưng vẫn gật đầu, xách lấy cái túi của mình rồi theo gã ra ngoài.
Gã đàn ông này mặt dơi tai chuột, vừa nhìn đã thấy không phải hạng người tốt lành gì. Lúc Tư Tĩnh Ngọc đi tới cửa thì nghe thấy nhân viên lễ tân gọi cô lại: “Cô Tư, cô qua đây một chút, tôi có chuyện muốn nói. Cô chưa trả tiền thuê phòng với phí dùng đồ của cô trong mấy ngày ở đây đó, cô qua đây thanh toán nốt đi.”
Tư Tĩnh Ngọc nghe vậy liền đi tới, nghi hoặc nói: “Còn tiền gì tôi chưa trả?”
Nhân viên lễ tân kéo cô lại, nói: “Cô Tư, người đàn ông dẫn cô đi không phải loại người tốt lành gì đâu, gã đó chính là tên côn đồ có tiếng ở đây đấy. Cô đừng bao giờ tin lời gã, cô xinh đẹp lại có khí chất như vậy...”

Nhân viên lễ tân nói xong thì cúi đầu nhìn sổ sách, nói: “À, là tôi nhìn lầm rồi, xin lỗi cô Tư nhé!”
Tư Tĩnh Ngọc nghe vậy thì tầm mắt trùng xuống, trong mắt cũng lộ ra vẻ khổ sở. Đương nhiên cô biết gã đàn ông này chẳng phải người tốt lành gì, thế nhưng chính vì gã không phải người tốt nên cô mới đi cùng.
Nhưng lễ tân đã nhắc nhở cô như vậy thì Tư Tĩnh Ngọc cũng móc một tờ giấy ra, viết lên đó một số điện thoại, nói: “Nếu như sáng sớm ngày mai tôi còn chưa về, phiền cô gọi vào số điện thoại này, bảo tới cứu tôi.”
Nhân viên lễ tân lập tức giấu tờ giấy kia vào trong tay, tiếp đó là nhìn về phía Tư Tĩnh Ngọc rồi cười, nói: “Được, cô Tư!”
Tư Tĩnh Ngọc xoay người, theo chân gã đàn ông xấu xí kia ra ngoài, sống lưng cô ngày càng căng thẳng, hai tay buông dọc theo người vì lo lắng mà hơi nắm chặt.
***
Biệt thự nhà họ Tư.
Tư Chính Đình đưa Đinh Mộng Á về xong liền đi vào phòng khách, không thấy Trang Nại Nại trên ghế thì liền đảo quanh nhà một vòng, sau đó thấy cô đang ở trong nhà bếp, lục cái gì đó trong tủ lạnh.
Tư Chính Đình khó hiểu vòng ra đằng sau cô: “Em đang tìm gì vậy?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận