Hello, Người Thừa Kế

Vì tìm con của chúng ta…
Lời còn chưa nói ra thì điện thoại của Thi Cẩm Ngôn lại đột nhiên đổ chuông.
Tiếng chuông được cài riêng, là một giọng nói non nớt của trẻ con, “Ba ba, nghe điện thoại ~ ba ba, nghe điện thoại ~”
Tư Tĩnh Ngọc liền ngậm miệng, còn Thi Cẩm Ngôn thì nhíu mày.
Trang Nại Nại bỗng nhớ tới đứa bé cô gặp ngày đó.
Đứa bé đó…
Trang Nại Nại cắn môi cúi đầu, giả vờ không thấy dáng vẻ của hai người họ.
Thi Cẩm Ngôn lộ ra vẻ mặt hơi hoảng hốt, hình như anh cũng không ngờ sẽ có tiếng chuông điện thoại như thế này. Anh vội đặt đĩa cá viên lên bàn, cầm điện thoại lên định tắt thì lại nghe thấy Tư Tĩnh Ngọc nói: “Nghe đi, biết đâu có chuyện gì thì sao?”
Cứ nghe đi, cho dù… đứa bé này là chướng ngại vật giữa bọn họ. Cô không thể ghét nổi bất cứ một đứa bé nào, kể cả đứa bé đó là của Bạch Nguyệt.

Cô vẫn luôn nghĩ rằng, nếu cô đối xử tốt với tất cả trẻ con trên đời này, thì nếu con cô còn sống, cũng sẽ có người tốt nhận nuôi nó?
Nghĩ tới đây, vành mắt cô lại đỏ lên.
Nghe Tư Tĩnh Ngọc nói, Thi Cẩm Ngôn hơi khựng lại, nhưng rồi vẫn bắt máy. Điện thoại liền truyền đến giọng nức nở của Bạch Nguyệt, “Cẩm Ngôn, anh đang ở đâu? Tân Tân bệnh rồi, làm sao bây giờ? Phải làm sao bây giờ? Hu hu hu…”
Thi Cẩm Ngôn nhíu mày nhìn Tư Tĩnh Ngọc, sau đó lạnh giọng hỏi: “Có chuyện gì?”
“Tân Tân bị sốt, bị nôn, bây giờ thì ngất rồi. Cẩm Ngôn, anh mau tới đây, mau lên, hu hu hu…”
“Gọi 120 chở đến bệnh viện, bây giờ tôi đang bận…”
Anh còn chưa nói xong thì đầu dây bên kia lại truyền đến tiếng rên rỉ khe khẽ vì khó chịu của một bé trai, còn có tiếng gào khóc: “Ba ơi, ba mau tới cứu con…”
Tiếng gào khóc giống như mang theo ma lực siết chặt lấy trái tim của Thi Cẩm Ngôn.
Anh bèn nhìn về Tư Tĩnh Ngọc.

Tư Tĩnh Ngọc cũng nghe được tiếng bên trong điện thoại, cô không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn lại anh.
Thi Cẩm Ngôn mím chặt môi, nói: “Tôi tới ngay đây!”
Cúp điện thoại, anh nhìn Tư Tĩnh Ngọc, muốn nói gì đó cứu vãn tình hình nhưng mãi mà không nói ra lời.
Anh cầm lấy áo khoác định đi ra ngoài, nhưng vừa xoay người, ống tay áo của áo khoác đã tạt ngang đĩa cá viên trên bàn. Cá viên rơi xuống, lăn lóc trên mặt đất.
Sắc mặt Thi Cẩm Ngôn tối tăm lại, anh mím môi một cái rồi mới bước đi.
Nhưng vừa mở cửa phòng...
“Vợ anh vừa trở về từ cõi chết, thế mà anh lại bỏ vợ mình ở đây? Anh định đi đâu?”
Sắc mặt Tư Chính Đình sầm xuống, hai tay siết chặt, trong mắt lóe lên sự giận dữ.
Thi Cẩm Ngôn hơi khựng lại, mãi sau mới nói: “Anh…”
Không đợi anh ta nói xong, Tư Chính Đình đã xông lên đấm vào mặt anh ta. Thi Cẩm Ngôn đứng nguyên tại chỗ không hề né tránh. Nhưng ngay khi cú đấm của Tư Chính Đình sắp đấm vào mặt anh ta thì Tư Tĩnh Ngọc lại hét lên: “Chính Đình! Dừng tay!”
Thấy Tư Chính Đình vẫn không dừng lại, Tư Tĩnh Ngọc lại hét lên: “Tư Chính Đình! Chị có phải là chị của em không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận