Hello, Người Thừa Kế

Cái gì?
Trang Nại Nại ngẩn ra sau đó nhanh chóng hạ cửa sổ xuống, nhích thân mình qua che cửa sổ, cố gắng để người ngoài không thấy người ngồi bên kia ghế lái.
Sau đó, cô thò đầu ra hỏi Tô Mi: “Này, Tô Mi, cô làm gì thế?”
Tô Mi cười gian: “Ai bảo cô giấu kín người đàn ông của mình quá mà, tôi là tôi tới bắt gian!”
Trang Nại Nại: “!!!”
Trang Nại Nại quay đầu nhìn Tư Chính Đình, thấy mặt anh vẫn không có bất cứ biểu tình gì thì quay lại nhìn Tô Mi, nói: “Tô Mi, đừng quậy nữa, hôm khác tôi sẽ nói cho cô biết.”
Tô Mi liền cười khoa trương hơn, “Cô không cần phải nói, bọn tôi biết hết rồi!”
Cái gì?
Bọn họ biết hết rồi?
Trang Nại Nại nhìn các đồng nghiệp ở phòng thiết kế sân khấu, nhất thời cảm thấy hỏng bét.

Chẳng lẽ người ta đã biết hết bí mật mà cô cho rằng mình đã giấu rất tốt?
Trang Nại Nại vội hỏi: “Mọi người biết khi nào?”
Tô Mi cười đắc ý hơn, “Lúc cô vừa vào công ty làm việc thì người nào đó đã mua cơm hộp đem đến tận nơi. Cô giỏi lắm đấy Trang Nại Nại, hèn chi hộp cơm của cô khác chúng tôi, thì ra đó là hộp cơm tình yêu ~”
Trang Nại Nại cười trừ một cái, sau đó nói tiếp: “Ok, nếu mọi người đã biết rồi thì hôm nào tôi sẽ nói kỹ hơn, bây giờ cho bọn tôi đi trước nhé.”
“Thôi mà, mọi người đều là đồng nghiệp, xuống tâm sự chút đi.” Tô Mi nghiêng đầu nhìn vào bên trong xe.
Trang Nại Nại mặc dù không còn cố ý che cửa sổ xe nữa nhưng lúc này, đèn trong bãi đỗ xe hơi tối, mà trong xe lại không bật đèn.
Hơn nữa, kiểu tóc của Quý Thần lại có vài phần giống Tư Chính Đình, mà đàn ông đều mặc vest như nhau, cho nên trong lúc quáng gà, Tô Mi cũng không thấy rõ người bên trong xe là ai.
Trang Nại Nại bị hành động của Tô Mi làm cho sợ hết hồn. Trước đây, mỗi lần nhắc tới ngài Tư, cả đám người này đều sợ sệt như thỏ thấy cọp. Nhưng hôm nay Tô Mi bị làm sao thế này?
Cô quay đầu nhìn Tư Chính Đình, thấy anh đang nhíu mày liền biết anh không thích đùa như thế này, từ thời trung học đã như thế rồi.
Trang Nại Nại đành từ chối Tô Mi: “Tô Mi, đừng quậy nữa, ha ha, hôm nào tôi mời mọi người ăn một bữa nhé.”

Tô Mi lập tức cười híp mắt, “Cô khẩn trương như vậy làm gì? Mọi người đều là đồng nghiệp mà, ba đứa trẻ à, đừng xấu hổ như thế nữa!”
Xấu hổ…
Trang Nại Nại cảm thấy hôm nay Tô Mi đã ăn gan hùm mật gấu, nên mới dám trêu Tư Chính Đình như thế. Đang định lên tiếng, Tô Mi đã tiếp tục “tung chưởng”: “Nói ra thì hôm nay ba đứa trẻ đã đồng ý mời bọn tôi một bữa rồi đấy!”
Hả?
Tư Chính Đình đồng ý mời bọn họ ăn khi nào?
Trang Nại Nại ngạc nhiên quay sang nhìn Tư Chính Đình, chỉ thấy anh vẫn cau mày, hiển nhiên là không biết chuyện này.
Trang Nại Nại lại nhìn Tô Mi: “Để hôm khác đi! Hôm khác đi!”
Tô Mi vẫn không buông tha, cười híp mắt nhìn chằm chằm trong xe, “Hôm nào ăn cũng được, nhưng hôm nay tôi phải hỏi ba đứa trẻ một vấn đề đã.”
Trang Nại Nại: Tô Mi muốn đi đầu thai hôm nay đúng không?
Cô hơi ngẩn người, sau đó hỏi: “Cô muốn hỏi cái gì?”
Tô Mi trực tiếp hỏi: “Tôi nói này ba đứa trẻ, anh định khi nào cưới Nại Nại của chúng tôi đây? Nại Nại của chúng tôi xinh đẹp như hoa, bây giờ lại có thai, mà anh vẫn không cho cô ấy một danh phận sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận