Hello, Người Thừa Kế

Mọi người đều không ai dám nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm vào Tư Chính Đình và Trang Nại Nại.
Trang Nại Nại có chút không được tự nhiên, cô nghiêng người ra trước, chớp mắt hỏi Tư Chính Đình: “Sao tự dưng lại muốn đến nhà ăn công ty ăn cơm?”
Tư Chính Đình hơi dừng một lát, nói: “Cảm thấy cảnh quan của nơi này cũng không tệ.”
Trang Nại Nại: “!!!”
Bên ngoài nhà ăn là một con phố buôn bán ồn ào, còn bên ngoài cửa sổ phòng làm việc của anh là vườn hoa yên tĩnh. Rốt cuộc là cảnh quan nơi nào đẹp hơn?
Lý do này quá có lệ, quá không nghiêm túc rồi.
Thấy Trang Nại Nại còn đang nghĩ ngợi lung tung, Tư Chính Đình liền gắp một con tôm nõn đưa lên miệng cô: “Há miệng!”
Trang Nại Nại há miệng ăn tôm.
Đút cô ăn xong, Tư Chính Đình lại quay đầu liếc Quý Thần thị uy. Quý Thần không hiểu ra sao cả, nhưng mà… sao anh ta lại thấy sự ghen tuông trong mắt ông chủ vậy?

Nhân viên trong công ty cuối cùng cũng thấy được ông chủ nhà mình yêu thương Trang Nại Nại cỡ nào. Trong nháy mắt, mọi người cảm thấy… đây là một màn quăng thức ăn cho chó đúng nghĩa như trên mạng đồn đại.
Cách đó không xa, Mino trông thấy hết cảnh tượng đó. Ngài Tư luôn lạnh lùng với mọi người, vậy mà lúc này lại dịu dàng ân cần với Trang Nại Nại. Nếu như... sự dịu dàng đó là dành cho cô ta, thì tốt biết mấy.
Đang lúc chìm vào ảo tưởng của bản thân, cô ta bỗng nghe giọng nói giễu cợt của Trương Đình Đình, “Chậc chậc, rõ ràng là vợ chồng người ta rất yêu thương nhau, nhưng có vài người nhỏ nhen không nhìn nổi cảnh người ta sống hạnh phúc. Cho nên coi tình cảm của người ta là âm mưu dơ bẩn, rõ ràng là ghen tị thì có.”
Trương Đình Đình vừa nói xong, mọi người xung quanh đồng loạt quay lại nhìn Mino.
Mino cảm thấy những ánh mắt đó như mang theo ánh lửa làm gò má của cô ta bỏng rát. Cảm giác xấu hổ dâng lên, cô ta bưng khay cơm đi thật nhanh ra ngoài.
Trương Đình Đình lè lưỡi chọc quê với bóng lưng chật vật của cô ta, sau đó nói: “Vừa nói xấu người ta, rồi bị người ta hung hăng tát vào mặt. Đáng đời!”
***
Lúc trở lại phòng làm việc, Trang Nại Nại vẫn còn cảm thấy như lọt vào trong sương mù.
Quan hệ giữa cô và Tư Chính Đình là bí mật, nhưng bây giờ đã công khai rồi sao?

Cô ngồi trong phòng làm việc, sờ sờ cái bụng nhỏ của mình, bất chợt nở nụ cười. Thôi bỏ đi, tại sao mình lại phải để ý đến những chuyện nhỏ nhặt này?
Bọn họ là vợ chồng hợp pháp, sớm muộn gì cũng phải công khai.
Nhưng…
Nghĩ tới chuyện hôn lễ là Trang Nại Nại lại cảm thấy tiếc nuối.
Đúng lúc này, điện thoại báo có tin nhắn mới, là tin nhắn của Tư Chính Đình.
Nội dung tin nhắn rất đơn giản, cũng rất cảm động.
[Nại Nại, anh sẽ cho em một hôn lễ long trọng.]
Hôn lễ long trọng…
Thấy tin nhắn này, lòng Trang Nại Nại vừa chua xót lại vừa ngọt ngào, cảm giác hạnh phúc lan tràn khắp cơ thể.
Cô đọc đi đọc lại tin nhắn này, đọc mãi mà vẫn cảm thấy chưa đủ. Cho đến khi có tiếng gõ cửa vang lên, Trương Đình Đình mở hé cửa phòng, thò đầu vào nói sắp tới giờ họp, cô mới nhớ ra chiều nay có một cuộc họp định kỳ, thảo luận kiểu dáng trang phục mùa xuân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận