Hello, Người Thừa Kế

Bạch Nguyệt ngẩng phắt đầu lên, nhìn Thi Cẩm Ngôn bằng ánh mắt không thể tin nổi. Cô ta cắn chặt môi, run rẩy nói: “Vì sao? Thi Cẩm Ngôn, anh nói cho em biết đi, tại sao anh lại thay lòng? Rõ ràng chúng ta mới là người yêu, rõ ràng là cô ta xen vào chúng ta, rõ ràng là cô ta có lỗi với chúng ta!”
Bạch Nguyệt gào toáng lên, Thi Cẩm Ngôn dùng sức gỡ từng ngón tay của cô ta, quay đầu lại nói: “Bạch Nguyệt, chuyện đã qua đừng nhắc lại nữa.”
Anh nhìn vào bên trong bệnh viện, mím môi nói: “Chúng ta không trở về được nữa rồi.”
“Thi Cẩm Ngôn! Vì sao? Sao anh lại đối xử với em như vậy? Rõ ràng em mới là bạn gái anh, rõ ràng là cô ta xen vào chúng ta. Thi Cẩm Ngôn, rõ ràng là anh có lỗi với em, sao anh lại ác như vậy? Cho dù anh không cần em, nhưng còn Tân Tân, chẳng lẽ anh không cần Tân Tân luôn sao?” Bạch Nguyệt thấp giọng khóc, giọng điệu tràn đầy van xin, “Thi Cẩm Ngôn, rõ ràng là hai người phản bội em, bị em bắt gian tại giường, sao anh lại có tình cảm với cô ta?”
Bắt gian tại giường?
Bốn chữ này làm khiến trái tim Thi Cẩm Ngôn thắt lại.
Đúng vậy, cuộc hôn nhân giữa anh và Tư Tĩnh Ngọc vốn là một sự hiểu lầm, là một trò cười.

Thi Cẩm Ngôn nghĩ tới đây liền bỏ lại Bạch Nguyệt, đi nhanh ra khỏi bệnh viện.
***
Trang Nại Nại vốn vui vẻ tới kiểm tra sức khỏe, nhưng không ngờ lại gặp loại chuyện như vậy. Cô nhìn Tư Tĩnh Ngọc, thấy chị ấy vẫn không nói câu nào nhưng sắc mặt thì trắng bệch. Tuy cố gắng giữ tâm trạng bình thường, nhưng từ cái cằm căng chặt, cùng với bước đi vội vàng, cô vẫn có thể cảm giác được chị ấy đang rất đau lòng.
Trang Nại Nại thở dài, nói lảng sang chuyện khác: “Chị, mấy lần trước kiểm tra em được chuẩn đoán là sinh đôi, chị đoán xem là trai hay gái?”
Tư Tĩnh Ngọc nói: “Một trai một gái là tốt nhất!”
Trang Nại Nại nở nụ cười, “Xác suất được long phượng thai là thấp lắm.”
Nói xong câu đó, cô cúi đầu sờ sờ bụng của mình.

Tuy nói là xác suất thấp, nhưng ở sâu trong lòng cô cũng hy vọng là song phượng thai.
Một trai một gái, gần như là niềm hạnh phúc lớn nhất đời người.
Vào trong phòng khám, Trang Nại Nại lên giường nằm, vén áo lên, bác sĩ cầm dụng cụ nghe tim thai. Tim thai được bác sĩ phóng đại lên vô số lần, “thình thịch thình thịch” vô cùng lớn.
Trang Nại Nại giật mình, vô thức đưa mắt nhìn dụng cụ nghe tim thai, bác sĩ cười ngượng nói: “Ngại quá, tôi lỡ chỉnh tiếng hơi lớn.”
Trang Nại Nại xua tay, “Không sao, không sao.”
Sau đó, bác sĩ bắt đầu hỏi các chỉ tiêu. Đến khi kiểm tra xong, bác sĩ kết luận tất cả đều bình thường, hẹn thời gian kiểm tra lần sau.
Trên đường về Trang Nại Nại lại đột nhiên vỗ đầu mình, “Em quên điện thoại trong đó rồi, chị chờ em một lát.”
Tư Tĩnh Ngọc còn đang đắm chìm trong chuyện vừa rồi nên tâm trạng không ổn định lắm, nghe Trang Nại Nại nói quay lại lấy điện thoại thì vô thức gật đầu. Đến khi Trang Nại Nại đi rồi, cô mới chợt nhớ tới gì đó.
Tròng mắt Tư Tĩnh Ngọc co lại, chạy nhanh vào khoa phụ sản, “Nại Nại!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận