Hello, Người Thừa Kế

Tư Tĩnh Ngọc không nói lời nào, Trang Nại Nại cũng im lặng. Một lát sau, bên đó truyền tới tiếng tranh chấp, Bạch Nguyệt dẫn một bé trai đứng đó cãi nhau với bảo vệ. Bé trai mặc đồng phục bệnh nhân, cơ thể nhỏ bé, đầu tóc phờ phạc, khuôn mặt đỏ ửng lên, vừa nhìn là biết đang bị sốt.
Mấy ngày nay, Bắc Kinh liên tục hạ nhiệt, hôm nay đã hạ tới âm 10 độ rồi. Ngay cả Bạch Nguyệt cũng mặc áo phao dày để chống lạnh, nhưng cậu bé lại không được mặc áo khoác tử tế, hình như là do đi quá vội.
Thằng bé đứng cạnh Bạch Nguyệt, bởi vì bị sốt cao mà cả người hơi đờ đẫn.
Bảo vệ không cho Bạch Nguyệt dẫn thằng bé ra ngoài, lúc này cô ta đang tranh chấp với bảo vệ.
Tư Tĩnh Ngọc nhíu mày nhìn, nhưng cũng không muốn xen vào việc của người khác. Tầm mắt của cô lại dừng lại trên người bé trai. Ngũ quan của bé khá giống Thi Cẩm Ngôn. Hơn nữa, cứ nhìn thấy thằng bé là cô cảm thấy xúc động từ tận đáy lòng. Cô không biết vì sao lại như thế, cứ thấy Tân Tân là cô lại nhớ tới đứa con đã mất tích của mình. Nếu con cô còn sống, thì có lẽ cũng tầm tuổi Tân Tân?
Tư Tĩnh Ngọc thật sự là không nhìn nổi nữa bèn vỗ nhẹ tay Trang Nại Nại, ý bảo cô đừng đi lung tung, lại dặn Đại Tráng trông chừng Trang Nại Nại, rồi mới đi qua bên kia.

Lúc đi tới, Tư Tĩnh Ngọc nghe Bạch Nguyệt nói: “Tôi chỉ tìm người phụ nữ kia nói vài câu thôi mà, sao lại không cho tôi đi?”
Bảo vệ vô cùng có chức trách nói: “Xin lỗi cô, không có giấy xuất viện là không thể rời khỏi đây. Hơn nữa, bé đã bị lạnh như thế rồi, cô còn không mau đưa bé về phòng bệnh đi.”
Bạch Nguyệt lạnh lùng nhìn bảo vệ, “Anh cũng biết nó bị lạnh sao? Tôi nói vài câu là về ngay, anh cứ dây dưa ở đây làm hại nó bị lạnh chết thì anh sẽ chịu trách nhiệm sao?”
Bảo vệ không biết phải nói gì với Bạch Nguyệt nữa, bèn gọi điện thoại báo cáo với y tá.
Lúc này, Tư Tĩnh Ngọc gấp gáp đi tới. Tầm mắt của cô vẫn dừng lại trên người Tân Tân.

Thằng bé cúi thấp đầu, ánh mắt mê man, hình như là vừa mới tỉnh ngủ, cơ thể mỏng manh run lên trong gió lạnh, nó nói với Bạch Nguyệt, “Mẹ, con lạnh quá!”
“Tân Tân, gắng một chút, một chút là được rồi! Chúng ta qua bên kia nói vài câu là về ngay, được không?”
Tân Tân ngoan ngoãn gật đầu, sau đó nhìn về phía Tư Tĩnh Ngọc.
Đối diện với đôi mắt trong suốt, không chứa tạp chất gì của Tân Tân, Tư Tĩnh Ngọc mủi lòng, không chút nghĩ ngợi cởi áo khoác của mình mặc lên cho Tân Tân, “Bé ngoan, lạnh không con?”
Áo khoác ấm áp làm cho Tân Tân bớt lạnh hơn, nhưng thằng bé lại nhìn Tư Tĩnh Ngọc bằng một ánh mắt xa lạ, sau đó lui ra sau một bước, nói: “Mẹ con nói cô là người xấu, con phải cách xa cô.”
Không biết vì sao khi nghe những lời này, Tư Tĩnh Ngọc cảm thấy lòng mình quặn đau.
Bạch Nguyệt kéo Tân Tân ra sau, rồi giật áo khoác của Tư Tĩnh Ngọc ra ném mạnh xuống đất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận