Hello, Người Thừa Kế

Lúc mọi người đều đang không hiểu Mino bị làm sao thì nghe thấy tiếng bước chân dồn dần truyền tới.
Tư Chính Đình dẫn theo đám vệ sĩ hấp tấp chạy đến. Trang Nại Nại quay lại nhìn Mino, hóa ra cô ta giả mù sa mưa như vậy là để cho Tư Chính Đình xem!
Trang Nại Nại bỗng nhiên cảm thấy buồn cười, dứt khoát đứng khoanh tay xem cô ta diễn trò.
Tư Chính Đình thấy Trang Nại Nại không sao thì thở phào. Đám vệ sĩ đi theo đang định tiến lên cứu Mino thì bị Tư Chính Đình ngăn lại.
Vì thế, cả đám người liền đứng xem Mino “ngăn cản” Thạch Hạo Vũ làm chuyện xấu.
Thạch Hạo Vũ nhìn chằm chằm vào Trang Nại Nại với đôi mắt đỏ ngầu, “Cô không buông tha con tôi thì tôi cũng sẽ không bỏ qua cho con cô!” Nói rồi, liền đá vào Mino – người vẫn đang ôm chặt chân hắn một cú thật mạnh.
“Bộp!”
Cú đá trúng vai khiến Mino đau đến nỗi chỉ muốn lăn lộn tại chỗ. Nhưng cô ta vẫn cố túm chặt lấy Thạch Hạo Vũ.
Thạch Hạo Vũ thấy cô ta không chịu buông tay thì lại giáng cho cô ta một cú tát nảy lửa, còn túm tóc cô ta rồi lăng cô ta ngã lăn sang bên cạnh.

Mino ngã sõng soài dưới đất, cô ta cứ ngỡ rằng khổ nhục kế vừa rồi của mình sẽ được Tư Chính Đình đồng tình. Nhưng không ngờ quay đầu lại chỉ thấy anh đang lạnh lùng nhìn cô ta, khiến cô ta lập tức sững người.
Thạch Hạo Vũ nhanh chóng bị mấy người vệ sĩ tóm gọn, áp tải ra ngoài. Còn Mino thì chật vật bò dậy từ dưới đất đi đến trước mặt Tư Chính Đình và Trang Nại Nại, cắn cắn môi nói: “Trang Nại Nại, cô không sao là tốt rồi!”
Trang Nại Nại: “…”
Cô quả thật phục sát đất diễn xuất của cô ta.
Đã đến nước này rồi, sao cô ta vẫn có thể mặt dày nói ra lời này vậy?
Mino biết mình bị nghi ngờ, cô ta chỉ muốn dùng chuyện này để phá bỏ rào cản với ngài Tư mà thôi. Trước kia, ngài Tư dù không tiếp xúc với cô ta thì ít nhất cũng có ấn tượng tốt. Nhưng cô ta không ngờ lại chữa khéo thành vụng. Cô ta nhớ lại bộ dạng thê thảm vừa rồi của mình, rồi lại ngước lên nhìn Tư Chính Đình, chỉ thấy ánh mắt anh nhìn cô ta như đang nhìn một tên hề nhảy nhót.
Mino lập tức xấu hổ giận dữ cắn môi, cô ta khẽ gật đầu với Tư Chính Đình rồi khập khiễng bỏ đi.
Nhìn thân hình khuất dần của cô ta, Trang Nại Nại chỉ cảm thấy dở khóc dở cười.
Đi theo Tư Chính Đình lên tầng cao nhất rồi mà Trang Nại Nại vẫn thấy buồn cười, Mino làm vậy có bị coi là tự bê đá đập chân mình không?

Nhưng nghĩ lại chuyện hôm nay cô ta bị ăn đòn, cũng coi như đáng giá!
Trang Nại Nại cười tủm tỉm suốt bữa ăn, sau đó lại ngủ một giấc no say trong phòng ngủ của phòng làm việc. Lúc tỉnh lại, cô dứt khoát không xuống làm việc nữa mà ngồi trên này chơi.
6h tối, Quý Thần đi vào văn phòng.
Trang Nại Nại nghe thấy tiếng anh ta truyền vào từ bên ngoài, “Ông chủ, thám tử tư điều tra Mino cuối cùng cũng đã có phát hiện mới!”
Phát hiện mới?
Chẳng lẽ đã điều tra được quan hệ giữa Mino và nhà họ Cố?
Trang Nại Nại dỏng tai lên nghe Quý Thần nói tiếp.
“Thám tử đã điều tra ra rằng bệnh viện trong thị trấn mà thôn Mino ở không có ghi chép về khai sinh của cô ta!”
Không có ghi chép về khai sinh?
Tức là… tức là Mino không phải con ruột của bố mẹ cô ta?
Vậy thì… cô ta rốt cuộc là ai?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận