Hello, Người Thừa Kế

Mino khẩn trương nhìn Tư Chính Đình, một lúc sau mới nói, “Ngài Tư, trợ lý Quý nói tôi bị sa thải, ngài có biết chuyện này không?”
Tư Chính Đình lại tiếp tục nhướn mày, dửng dưng “ừ” một tiếng.
Ừ?
Ngài ấy biết?
Mino cắn môi, nhưng lại nghĩ nhất định là Trang Nại Nại rủ rỉ gì đó với anh nên anh mới như thế, cô ta bèn sốt ruột nói:
“Ngài Tư, ngài có biết làm việc ở Đế Hào nhiều năm như vậy, cảm giác của tôi đối với ngài là gì không?”
Tư Chính Đình lại càng mất kiên nhẫn, rũ mắt xuống nhìn chằm chằm vào bàn làm việc chứ không nhìn cô ta.
Nếu không phải biết Trang Nại Nại muốn nghe xem cô ta nói gì thì anh đã gọi vệ sĩ vào đuổi thẳng cổ cái người đang lãng phí thời gian của anh này ra từ lâu rồi.
Trông anh có vẻ như đang rất nghiêm túc lắng nghe nhưng thật ra suy nghĩ của anh chẳng biết đã chạy đến tận đâu rồi.

Mino lại hiểu lầm ý anh, cho rằng anh ngầm đồng ý cho cô ta tiếp tục nói. Cô ta siết chặt bàn tay đã đổ mồ hôi: “Ngài Tư, ngay từ lần đầu tiên gặp ngài, tôi đã cảm thấy ngài rất vĩ đại, là kiểu cao quý của quý tộc, không cùng một tầng lớp với chúng tôi. Bao nhiêu năm qua tôi vẫn luôn cố gắng vươn lên, chính là để có thể rút ngắn khoảng cách với ngài hơn một chút!”
“Tôi biết với xuất thân của mình, tôi không xứng được đứng bên cạnh ngài. Nhưng tôi chỉ hi vọng được lặng lẽ ngắm nhìn ngài, tôi còn không ngừng nỗ lực vì mục đích này. Ngài Tư, tôi... nếu ngài muốn tôi rời khỏi Đế Hào thì tôi tuyệt đối sẽ không nói hai lời, năm đó cũng nhờ có ngài cho tôi cơ hội, nếu không tôi cũng đã chẳng đi được đến tầm cao này. Nhưng trước khi đi, tôi muốn hỏi ngài một câu.”
Nói đến đây, trái tim cô ta đã đập loạn nhịp, không thể kiềm chế nổi, khẩn trương đến nỗi cả người cứ như nhũn ra.
Qua bao nhiêu năm, cuối cùng cô ta cũng nói những lời này ra.
Hơn nữa, bất kỳ người đàn ông thành công nào khi đối mặt với một cô gái biết mang ơn và biết điều như cô ta thì chắc chắn sẽ động lòng trắc ẩn.
Nghĩ tới đây, Mino liền ngẩng đầu lên, “Ngài Tư, rốt cuộc tôi là gì trong lòng ngài? Thật sự... chỉ là một nhân viên bình thường thôi sao?”
Ánh mắt cô ta đầy mong đợi và thiết tha, ẩn chứa nỗi khát khao vô bờ. Cô ta tin rằng trong lòng ngài Tư, cô ta không giống như những người khác.
Năm đó, chính anh đã lựa chọn cô ta trong hàng ngàn sinh viên, cũng chính anh đã cho cô ta cơ hội trong hàng trăm người đang ganh đua nhau ở công ty.

Số lần bọn họ gặp nhau có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng mỗi lần cô ta gửi email, anh đều trả lời đầy đủ.
Cô ta không cầu mong điều gì khác, chỉ mong cô ta có một chút khác biệt như vậy trong lòng anh.
Ánh mắt của Mino đầy si mê. Tư Chính Đình cứ như một vị thần từ trên trời cao giáng xuống, ánh sáng của anh khiến một người bò ra từ trong dơ bẩn và địa ngục như cô ta thấy được hi vọng.
Cô ta nhìn anh tha thiết, chỉ chờ một đáp án.
Nhưng Tư Chính Đình lại nheo mắt, có vẻ như lúc này anh mới bừng tỉnh trong suy nghĩ của mình. Anh từ tốn hỏi lại trong sự chờ mong của Mino: “Hửm?”
Hửm?
Mino ngây người, cô ta hoàn toàn không ngờ Tư Chính Đình lại trả lời như vậy.
Vừa rồi... anh thất thần sao?
Tại sao lại thất thần?
Vì nghĩ lại những kỉ niệm đã qua của bọn họ nên mới thất thần sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận