Hello, Người Thừa Kế

Mino hết sức kích động tiến lên, “Ngài Tư, tôi muốn hỏi rằng trong lòng ngài, tôi thật sự chỉ là một nhân viên bình thường thôi sao?”
Sau đó, lúc cô ta đang đầy chờ mong thì nghe được câu trả lời của anh.
“Không phải.”
Đôi mắt Mino sáng bừng lên, cô ta vui sướng nhìn Tư Chính Đình, thậm chí còn kích động đến phát run lên, “Vậy... thì là gì?”
Tư Chính Đình cau mày lại, hình như đang nghiêm túc tự hỏi vấn đề này, sau đó mới trả lời cô ta: “Một con hề...”
Trang Nại Nại ở bên trong nghe thế liền phì cười.
Người đàn ông này đúng là ác mồm ác miệng thật!
Chỉ e trên đời này, không còn chuyện gì có thể khiến phụ nữ đau lòng hơn chuyện này được nữa. Người ta thầm mến anh bao nhiêu năm, còn anh lại chỉ hình dung cô ta như một con hề.

Trang Nại Nại lắc đầu cười, chậc chậc, năm năm rồi mà sao cái miệng độc địa của anh vẫn chẳng thay đổi gì thế?
Nhưng mà... sao cô vẫn thấy đáng yêu thế nhỉ?
Anh khiến cô chỉ muốn lao ra hôn anh một cái thôi!
Trang Nại Nại dứt khoát mở cửa đi ra.
Mino lúc này đang đứng đơ người trước mặt Tư Chính Đình, cô ta kinh ngạc mở to mắt nhìn Tư Chính Đình chằm chằm, cứ như là vừa gặp phải nỗi kinh hoàng nhất trên đời này!
Vẻ mừng rỡ trên mặt cô ta vẫn chưa kịp thu lại, đông cứng ngay trên mặt, đan xen với vẻ kinh hoàng khiến cho khuôn mặt trông hơi vặn vẹo.
Mino mấp máy môi mấy lần, muốn nói gì đó nhưng lại không nói nổi nên lời, sau đó cô ta trông thấy Trang Nại Nại đi ra. Ánh mắt cô ta lập tức trở nên sắc bén, cảm giác đau lòng vừa rồi liền biến thành tức giận và thù hằn.

Cô ta quay lại nói với Tư Chính Đình: “Ngài Tư, vì Trang Nại Nại đang ở đây nên ngài mới nói như thế, đúng không? Cô ta đang mang đứa con của ngài, ngài đúng là không nên đón nhận lời tỏ tình của người phụ nữ khác. Xin lỗi, tôi sai rồi!”
Trang Nại Nại: “...”
Người phụ nữ này đúng là một người lợi hại, đã đến mức này rồi mà cô ta vẫn có thể tìm được lối thoát cho mình.
Trang Nại Nại nhếch môi, nhưng còn chưa nói gì thì Tư Chính Đình đã mất kiên nhẫn lên tiếng trước, “Đã nói xong thì cô có thể đi ra ngoài được rồi.”
Mino vẫn muốn nói gì đó, nhưng lại liếc nhìn Trang Nại Nại một cái đầy sâu xa, sau đó mới cụp mắt xuống, “Ngài Tư, tôi...”
“Quý Thần.” Tư Chính Đình liền gọi người.
Quý Thần lập tức dẫn hai vệ sĩ vào, hai người đó đi thẳng đến chỗ Mino.
Mino thấy bọn họ thì cắn môi nói: “Không cần, tôi tự đi!”
Dứt lời, cô ta nhìn về Trang Nại Nại một lần nữa rồi mới rời đi.
Nhìn sống lưng thẳng tắp của cô ta, Trang Nại Nại chỉ biết le lưỡi. Nếu không hiểu rõ mọi chuyện mà chỉ nhìn vào cái cảnh vừa rồi, có lẽ người khác còn cho rằng bọn họ ức hiếp cô ta ấy chứ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận