Hello, Người Thừa Kế

Hơi giống nhau?
Trang Nại Nại nghiêm túc tự hỏi, “Đúng thế, chuyện của bọn họ quá giống nhau, đều mồ côi cả cha lẫn mẹ, hoàn cảnh sống không tốt, phải dựa vào nỗ lực của bản thân vượt khó. Nếu ai không biết cách làm người của họ thì chắc chắn sẽ cảm thấy bọn họ rất có chí.”
Tự hỏi xong, Trang Nại Nại lại nhìn về phía Tư Chính Đình, “Nhưng chẳng lẽ những điểm giống này có manh mối gì sao? Đừng nói là Mino và và Lý Ngọc Phượng đồng cảm với nhau, thưởng thức nhau nên hấp dẫn lẫn nhau nhé. Lý Ngọc Phượng đau khổ vì tình, Mino lại theo đuổi tình yêu không thành, vì thế nên hai người liền… bách hợp?”
Tư Chính Đình: “!!!”
Cái cô gái này đôi khi thì thông minh tuyệt đỉnh, nhưng có đôi khi lại chỉ khiến anh muốn bổ đầu cô ra để xem trong đó có gì.
Có điều, anh đã miễn dịch với cô rồi, nên cũng chỉ câm nín một lúc rồi lại nói: “Anh nói là ngoại hình của bọn họ có vài nét giống nhau.”
“Ngoại hình?” Trang Nại Nại kinh ngạc mở to mắt, sau đó liền nhớ lại cảnh Mino và Lý Ngọc Phượng ngồi đối mặt nhau trong quán Starbucks, khuôn mặt của hai người liền nổi bật lên trong đầu cô.
Đồng tử của cô co lại. Tư Chính Đình không nói thì không sao, nhưng anh vừa nói, cô liền chợt nhận ra, hai người này quả thật có vài nét giống nhau.
Chỉ là Lý Ngọc Phượng bình thường vẫn hay ăn mặc theo kiểu quý bà, hơn nữa vì đã có tuổi nên ngoại hình không còn như lúc trẻ nữa, nhưng cô đã từng thấy ảnh chụp lúc bà ta còn trẻ.
Ở độ tuổi đó, bà ta rõ ràng trông rất giống Mino!
Tim Trang Nại Nại đập dồn dập lên, cô bỗng cảm thấy mình như vừa phát hiện ra một bí mật kinh khủng. Cô nuốt nước miếng hỏi Tư Chính Đình, “Ý anh ta…”
Tư Chính Đình nheo mắt lại, “Trước tiên cứ xét nghiệm AND của bọn họ, có lẽ sẽ có manh mối.”
Trang Nại Nại gật đầu.
Tư Chính Đình lại cau mày, “Nhưng muốn lấy được mẫu thử, có lẽ chúng ta còn cần một thời gian nữa. Anh sẽ sai người đi lấy.”
Trang Nại Nại lại gật đầu lần nữa, thật ra muốn xét nghiệm AND thì cần phải có yêu cầu rất cao về mẫu thử, không thể dùng mấy thứ như ít da được, dù là tóc cũng phải lấy đoạn sát gốc. Để lấy được mẫu thử trong lúc Lý Ngọc Phượng và Mino đều đề cao cảnh giác quả thật không dễ dàng.
Lúc bọn họ về đến nhà thì đã 4h chiều.
Vừa mở cửa xuống xe, bọn họ liền nghe thấy tiếng ồn ào trong phòng khách, đi sâu vào thì liền nghe Đinh Mộng Á nói to: “Lão Lý, ông thật sự không cần?”
Giọng quản gia Lý rất nhỏ, “Phu nhân, tôi thật sự không cần.”
Đinh Mộng Á cả giận: “Tôi có ý tốt giúp ông, vậy mà ông lại đối xử với tôi như thế?”
Giọng lão Lý mang theo thái độ bất đắc dĩ, “Phu nhân, tôi biết bà rất tốt với tôi, nhưng tôi… tôi thật sự không cần.”
“Ông… sao ông lại như vậy chứ?”
Lão Lý thở dài, “Người ta cái gì cũng tốt, nhưng tôi... tôi không thích.”
Trang Nại Nại đứng ngoài cửa nghe mà chẳng hiểu gì, đành quay đầu lại nhìn Tư Chính Đình.
Tư Chính Đình mím môi, sau đó giải thích qua loa với cô, “Chắc là Ms. Đinh lại giới thiệu đối tượng cho chú Lý.”
Trang Nại Nại: “…”
Thì ra mẹ chồng của cô còn có sở thích này cơ đấy?
Trang Nại Nại dở khóc dở cười, bèn lắc đầu đi vào phòng khách, Tư Chính Đình nói đỡ cho bà, “Nhưng đã hai năm liền Ms. Đinh không giới thiệu rồi, năm nay bà ấy lại làm sao vậy?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui