Hello, Người Thừa Kế

Chuyện này đã phá hỏng hứng thú xem tivi của mọi người, tới 9h tối, mọi người lục tục trở về phòng đi ngủ.
Trang Nại Nại nằm trên giường, lăn lộn mãi vẫn không ngủ được. Cô đột nhiên cảm thấy tuy mạng xã hội có thể khiến cuộc sống thuận tiện hơn, nhưng mặt khác nó cũng có thể khiến vài người bị tấn công bởi những chứng cứ không xác đáng. Nghĩ tới đây Trang Nại Nại thở dài một hơi, thầm cảm thán thế giới này quá phức tạp.
Cô vừa mới thở ra thì đằng sau vang lên một giọng nói: “Không ngủ được?”
Trang Nại Nại “Ừm” một tiếng, sau đó xoay người lại, đối mặt với Tư Chính Đình. Cô cau mày nói: “Anh nói xem, tại sao thế giới này lại hiểm ác đáng sợ như vậy?”
Hiểm ác đáng sợ?
Tư Chính Đình thấy buồn cười, cô đã trải qua cái gì mà nói thế giới này hiểm ác, đáng sợ?
Anh lắc đầu rồi ôm lấy cánh tay của cô, từ tốn nói: “Nại Nại, không phải sợ!”
Trang Nại Nại nghe vậy mới nhận ra nguyên nhân mà cô không ngủ được, hóa ra là vì cô đang... sợ!
Lúc bị cả công ty hiểu nhầm ăn cắp bản thảo của Tư Tĩnh Ngọc, cô cũng không sợ như vậy. Bởi vì lúc đó là chuyện của cá nhân cô, mà bây giờ lại liên lụy đến cả Tư Chính Đình.
Nghĩ tới đây, Trang Nại Nại lại thở dài. Bỗng dưng cô nhớ tới câu nói của Tả Y Y trước đây: “Môn đăng hộ đối chính là tiêu chuẩn hôn nhân của Trung Quốc bao đời nay. Trang Nại Nại, mặc kệ cô cố gắng thế nào cũng không bao giờ đặt được chân vào thế giới của chúng tôi!”
Môn đăng hộ đối sao...
Nếu như cô và anh môn đăng hộ đối thì có lẽ sẽ không có chuyện như bây giờ đâu nhỉ?
Hoặc có lẽ là do đang mang thai nên nghĩ ngợi nhiều, Trang Nại Nại có cảm giác mình hơi bao biện bản thân nên cố gắng lắc đầu, vứt những suy nghĩ kia đi.
Nhưng cô vẫn không yên tâm nên lén lút nhìn về phía Tư Chính Đình hỏi dò: “Chính Đình, nếu trong buổi họp báo, em không đè sự việc xuống được, thua thì làm sao?”
Tư Chính Đình nghe vậy thì thấy buồn cười, ôm lấy cô vào lòng nói: “Nại Nại, sao em lại có thể thua được?”
“Em nói là nếu như mà.”
“Cái này không có nếu như.” Tư Chính Đình chậm rãi nói, “Thói đời này rất công bằng, đen chính là đen, trắng chính là trắng! Mà những tác phẩm đều có linh tính của chúng, anh tin tưởng em.”
Anh tin tưởng em, bốn chữ này khiến trái tim Trang Nại Nại kiên định trở lại.
Đúng vậy, cô lo cái gì chứ?
“Nại Nại, không cần lo lắng, kể cả em có thua thì Đế Hào cũng chẳng thể vì chút chuyện nhỏ này mà có vấn đề gì được.”
Đối với Mino và Trang Nại Nại mà nói thì có lẽ đây là chuyện lớn cỡ trời sập. Thế nhưng đối với Đế Hào, đối với Tư Chính Đình thì đây cũng chỉ là chuyện thường mà thôi, hành động của Mino chỉ giống như ném một viên đá vào mặt hồ, khiến mặt hồ gợn sóng mà thôi.
***
Ngày mùng bảy, hôm đó là một ngày trời trong nắng đẹp.
Trang Nại Nại mặc chiếc áo khoác màu trắng, buộc tóc gọn gàng rồi theo Tư Chính Đình xuống lầu. Đinh Mộng Á cùng quản gia Lý đã chờ bọn họ trong phòng khách từ sớm. Đinh Mộng Á thấy Trang Nại Nại thì nói: “Mẹ đã gọi cho bác sĩ gia đình rồi, để bác sĩ theo hai đứa, phòng ngừa chuyện không may.”
Trang Nại Nại nghe vậy thì liếc mắt nhìn Tư Chính Đình, không ngờ cả anh và Đinh Mộng Á đều nghĩ giống nhau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui