Hello, Người Thừa Kế

Lời nói thản nhiên, không chút phập phồng của anh khiến người ta cảm thấy vừa đáng sợ vừa nể phục. Mino trợn trừng mắt, cảm giác xấu hổ lại vừa căm giận giống như không khí lan tràn khắp nơi. Những ánh mắt của đám phóng viên kia giống như những con dao đang lăm le đâm thủng người cô ta.
Mino nuốt nước miếng nhìn Tư Chính Đình, thế nhưng anh đâu có để cô ta vào mắt, anh xoay người ôm lấy vai của Trang Nại Nại bước ra cửa.
Mino siết chặt nắm tay, nhảy xuống đuổi theo hét lên: “Ngài Tư!!!”
Bước chân của Tư Chính Đình vẫn không ngừng lại, tựa như không nghe thấy cô ta gọi.
Mino chạy đến: “Ngài Tư, ngài hãy nghe tôi nói...”
Quý Thần vừa vung tay lên, đám vệ sĩ lập tức cản cô ta lại. Mino vùng vẫy hết sức, cuối cùng há miệng cắn vào tay của một vệ sĩ.
Đại Sơn, Tiểu Sơn thấy hành động của Mino thì hai mắt lập tức tỏa sáng. Lúc bọn họ lãnh giáo bản lĩnh chạy trốn của bà chủ đã nhanh chóng nghĩ ra biện pháp để đối phó. Thế nhưng ai mà dám dùng mấy cách đó với bà chủ chứ, bây giờ tự dưng tòi ra một vật thí nghiệm thế này...

Hai người liếc nhau rồi đồng thời nở một nụ cười thô bỉ.
Đại Sơn nhẹ nhàng đặt tay lên cằm Mino, hơi dùng sức nắn một chút. Và thế là cằm của cô ta cảm nhận được một cảm giác đau đớn kịch liệt.
Mino lui lại kịp thời nên khớp cằm không bị trật như trong dự đoán.
Cô ta biết mình không xông qua được nên gào toáng lên: “Ngài Tư! Ngài không thể đối xử với tôi như vậy được! Tôi thích ngài như vậy, sao ngài có thể làm thế? Vì ngài mà tôi cố gắng vào Đế Hào, vì ngài mà tôi luôn cố gắng, tại sao ngài đối xử với tôi như vậy, sao có thể giẫm đạp tình cảm của tôi! Ngài Tư!”
Cô ta khổ sở gào lên, đến mức gân xanh trên cổ cũng nổi rõ.
Đám phóng viên xung quanh cầm máy quay, quay lại toàn bộ quá trình.
Tư Chính Đình cuối cùng cũng quay đầu lại, hai mắt của Mino lập tức nhìn đầy ngóng trông anh: “Ngài Tư, ngài không thể làm như vậy! Ngài Tư, tôi yêu ngài, ngài phải cho tôi một cơ hội, tôi thật sự không cố ý, tôi chỉ muốn gần ngài hơn, tôi...”

“Liên quan gì đến tôi?”
Liên quan gì đến tôi?
Mino ngây ngẩn cả người, thậm chí quên cả giãy giụa, cứ thế sững sờ nhìn anh.
Tình yêu của cô ta thì liên quan gì đến anh?
Lời này có biết bao tàn nhẫn.
Cô ta có cảm giác bản thân là thứ hèn mọn bẩn thỉu nhất thế gian này, ngay cả tình yêu của cô ta cũng bị xem thường.
Mino cắn môi, vẻ tuyệt vọng trên mặt cô ta được phóng đại gấp ngàn lần, đôi mắt trợn trừng, gân xanh trên trán nổi lên.
Có phóng viên nhanh tay chụp lại được khoảnh khắc này – một Mino quần áo xốc xếch, nhếch nhác, xấu xí.
Đến khi Tư Chính Đình đỡ Trang Nại Nại rời khỏi thì các phóng viên mới sục sôi lên, bọn họ xông vào Mino như ong vỡ tổ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận