Hello, Người Thừa Kế

Cúp điện thoại, một mình đứng trong căn biệt thự vắng lặng, Mino cảm thấy có chút mông lung. Chắc chắn là Cố Đức Thọ dẫn Cố Tinh San tới để đuổi cô ta đi. Vậy tiếp theo cô ta phải đi đâu đây?
Cô ta đi lên lầu thu dọn quần áo, còn chưa thu dọn xong thì bên ngoài đã có người đến.
Lúc Mino xách va li xuống lầu, thấy hai cha con Cố Đức Thọ đi vào, tầm mắt cô ta dừng lại trên mặt Cố Đức Thọ.
Cô ta rất ít khi gặp người đàn ông này.
Lúc cô ta đang chìm vào suy nghĩ của mình, Cố Tinh San đã vọt vào.
“Chát!”
Mino lùi ra sau một bước, “Cô làm cái gì vậy?”
Cố Tinh San hung hăng trừng Mino, “Cái con khốn này, mày dám dụ dỗ mẹ tao hả? Đúng là đồ đáng ghét! Tao đánh chết mày! Nhà họ Cố chúng tao nuôi mày lớn mà mày lại lấy oán trả ơn!”
Cố Tinh San vừa hét vừa vung tay đánh Mino. Mino nắm lấy tay Cố Tinh San đẩy mạnh ra, “Tránh ra!”

Cố Tinh San lảo đảo lùi ra sau, Cố Đức Thọ nhanh tay lẹ mắt bước lên đỡ lấy cô ta.
Cố Tinh San vừa đứng vững lại thì thấy Mino bước lên một bước nói, “Cố Tinh San, nếu tao là con khốn thì mày khác gì tao? Là ai ngấp nghé anh rể của mình? Là ai mỗi ngày ăn mặc hở hang đảo qua đảo lại trước mặt người ta? Mày mới là một con hề!”
Cố Tinh San tức tới mức toàn thân run rẩy, “Mày…”
Mino nhìn cha con bọn họ bằng ánh mắt lạnh lùng, “Tao đã nhịn mày lâu lắm rồi, có điều bây giờ tao phải đi, không phiền mày phải đuổi.” Nói xong, liền xách va li đi ra cửa.
“Đứng lại!” Giọng Cố Đức Thọ vang lên.
Mino sửng sốt, thấy Cố Đức Thọ cau mày nhìn cô ta, “Mở va li của cô ra, tôi nghi ngờ cô lấy đồ của nhà chúng tôi.”
Mino sững người, nhưng thấy ánh mắt kìm nén lửa giận của Cố Đức Thọ, cô ta chợt hiểu ra…
Đúng rồi!

Cô ta ức hiếp con gái bảo bối của ông ta nên đương nhiên là ông ta phải nổi giận rồi.
Mino cắn môi, vành mắt cô ta hơi ướt, “Ông…”
“Mở ra!” Cố Đức Thọ lớn tiếng quát.
Mino biết nếu bây giờ cô ta không mở va li ra thì chắc chắn bọn họ sẽ không cho cô ta đi.
Cô ta nhục nhã ngồi xổm xuống, mở va li ra trước mặt bọn họ. Mino còn chưa kịp để bọn họ kiểm tra va li, thì Cố Tinh San đã lao tới lật úp va li xuống, rồi nắm tóc cô ta, tát liên tiếp mấy cái.
“Mày dám đẩy tao à? Mày là cái gì mà dám đẩy tao? Đừng tưởng tao không biết, tiền của mày bị ngân hàng khấu trừ hết rồi, mấy thứ này là do mẹ tao mua cho mày chứ gì!”
Nói đến đây, Cố Tinh San lại lao lên lột áo khoác của Mino ra, chỉ để lại cho cô ta một cái váy mỏng manh, “Nhà họ Cố bọn tao không phải là người không có lương tâm, tao cho mày cái váy này đấy. Còn bây giờ, lập tức cút cho tao!”
Mino mở to hai mắt, bảo cô ta cút đi… trong bộ dạng này?
Tuy bây giờ đã vào đầu mùa xuân rồi nhưng nhiệt độ buổi tối ở bên ngoài vẫn còn ở mức 0 độ. Hơn nữa, không cho cô ta mang va li đi, mà cô ta lại không còn một đồng nào trong người... thì cô ta phải đi đâu? Đi như thế nào?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận