Hello, Người Thừa Kế

Người đó… người đó…
Ánh mắt của anh ta dừng trên người Trang Nại Nại lần nữa.
Sự biến hóa từ thiếu nữ thành phụ nữ quá lớn nên anh ta không dám chắc người đó có phải là Trang Nại Nại không. Nhưng nhìn người phụ nữ không hề thay đổi sau năm năm, anh ta liếc mắt một cái liền nhận ra đối phương.
Hổ Tử hoảng sợ rúc cả người vào trong xe vận tải rồi lại nhìn xung quanh. Có lẽ là từng ngồi tù, cũng có lẽ là sợ bị đánh nên cả người anh ta đều lộ ra vẻ cảnh giác. Anh ta nhanh chóng phát hiện xung quanh quán cà phê có rất nhiều vệ sĩ.
Những người này tới bắt anh ta sao?
Hổ Tử kéo mũ lưỡi trai che khuất mặt, nhanh chóng bước đi.
Cái gì mà chỉ muốn biết chân tướng? Con mẹ nó! Tất cả đều là lừa gạt!
Nhất định là bọn họ muốn giết người diệt khẩu!
Phía trước chỗ Hổ Tử núp có một bức tường che mất Đinh Mộng Á ngồi đối diện Trang Nại Nại nên anh ta không nhìn thấy bà.
Lý Ngọc Phượng đi rồi, Trang Nại Nại nhìn thời gian trên điện thoại, đã qua thời gian hẹn 5 phút rồi. Lần trước Hổ Tử đã cho bọn họ leo cây một lần. Chẳng lẽ lần này cũng vậy?

Đinh Mộng Á cầm bộ đàm hỏi đám vệ sĩ: “Có nhân vật khả nghi nào tới gần đây không?”
Đám vệ sĩ trả lời, “Không có.”
Đinh Mộng Á nhíu mày, “Chẳng lẽ Hổ Tử này cho chúng ta leo cây?”
Trang Nại Nại cảm thấy hơi tức giận, Hổ Tử này đúng là không đáng tin! Anh ta coi bọn họ là gì mà lại dám đùa giỡn bọn họ như thế?
Xét đến cùng, trong lòng cô vẫn còn oán hận Hổ Tử, dù có nỗi khổ tâm gì đi nữa thì anh ta cũng là người lái xe đâm mẹ Trang. Trang Nại Nại hít một hơi thật sâu, đè lửa giận xuống tiếp tục nhìn điện thoại chờ.
Nửa tiếng sau, xác định Hổ Tử sẽ không tới, Trang Nại Nại mới gọi điện thoại cho anh ta.
Điện thoại vừa đổ một tiếng chuông thì bị tắt, cô gửi tin nhắn cho anh ta.
[Tôi biết anh không sợ trời không sợ đất, nhưng anh không sợ liên lụy tới bạn của mình sao? Anh ta vì anh mà mỗi tháng đều lấy tiền lương của mình ra cho anh.]
Tin nhắn này rất có hiệu quả. Một phút sau Hổ Tử gọi lại.
“Rốt cuộc cô muốn làm gì?”

“Tôi chỉ muốn biết chân tướng.”
“Muốn biết chân tướng? Cô lừa ai vậy hả? Xem tôi là đứa con nít sao? Cô hãy nói với người đi cùng cô là tôi sẽ không nói chuyện năm đó với bất cứ ai. Nếu đã nhận tiền thì tôi sẽ giữ bí mật.”
Nghe lời anh ta nói, tròng mắt Trang Nại Nại co rụt lại.
Giữ bí mật?
Giữ bí mật cho ai?
Người đi cùng với cô…
Cô nhìn Đinh Mộng Á.
Là bà?
Trang Nại Nại siết chặt điện thoại, “Hổ Tử, rốt cuộc anh đang ở đâu? Anh hãy tới đây đi, có phải là anh nhìn lầm rồi không? Anh…”
Cô còn chưa nói xong thì đầu dây bên kia đa vang lên tiếng “tít tít tít”.
Trang Nại Nại gọi lại, đối phương đã tắt máy. Cô hít một hơi thật sâu, sau đó nhìn Đinh Mộng Á với ánh mắt không thể tin nổi. Mặc dù cô không mở loa nhưng hai người họ nói chuyện hơi lớn nên Đinh Mộng Á đã nghe hết cuộc trò chuyện.
Nhìn bộ dáng ngỡ ngàng của Trang Nại Nại, bà nhíu mày nói: “Nại Nại, chuyện này có gì đó rất lạ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận