Hello, Người Thừa Kế

Trang Nại Nại lo lắng không yên, cô cùng Đinh Mộng Á ngồi trong phòng khách cả buổi chiều. Cứ cách năm phút là cô lại gọi điện thoại cho Tư Chính Đình, đến tối số cuộc cuộc gọi đã lên con số hàng trăm, nhưng vẫn không có ai bắt máy.
Cô dần dần trở nên hoảng loạn, ngay cả cơm tối cũng không ăn được bao nhiêu vì lo lắng.
Đinh Mộng Á an ủi cô: “Chính Đình nó từng đi công tác rất nhiều nơi, cũng dẫn theo rất nhiều người nên chắc chắn là không có chuyện gì đâu, con đừng lo.”
Tuy giọng điệu Đinh Mộng Á rất chắc chắn và mang theo sức mạnh làm cho người ta tin phục, nhưng Trang Nại Nại vẫn không bớt lo được chút nào. Có lẽ là vì sắp sinh, nên trong lòng cô có chút hoảng loạn, cũng có lẽ là do chuyện hôm nay không có được kết quả như ý nên càng khiến cô lo nghĩ nhiều hơn.
Trên ti vi đang chiếu một chương trình giải trí, MC nói chuyện hài hước làm mọi người cười lăn lộn, nhưng bầu không khí trong nhà họ Tư lại vô cùng đè nén.
Trang Nại Nại nhìn ti vi, rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ. Sương mù ở Bắc Kinh ngày càng dày đặc. Trong đêm tối, trên bầu trời không có một ngôi sao nào, ngay cả ánh trăng cũng bị sương mù che khuất, giống hệt như tâm trạng của cô vào giây phút này. Rõ ràng là hạnh phúc ở ngay nơi cô có thể với tới, nhưng lại không cách nào bắt được?

Ngay lúc mà Trang Nại Nại cảm thấy sắp đổ vỡ thì điện thoại của cô đổ chuông.
Cô hoảng hốt nhìn xuống màn hình điện thoại, thấy cái tên quen thuộc bên trên, trong nháy mắt lòng cô chợt buông lỏng.
“Là Chính Đình.”
Chẳng biết là Trang Nại Nại đang nói cho Đinh Mộng Á nghe hay là nói cho bản thân mình nghe nữa.
Giọng nói Tư Chính Đình mang theo chút uể oải, “Nại Nại, là anh.”
Một cơn chua xót dâng lên, Trang Nại Nại nuốt nước miếng, cố đè nén tâm trạng của mình xuống, hỏi: “Anh không sao chứ?”

Câu hỏi của cô tựa như một dòng nước ấm, cách đại dương mênh mông chạy thẳng vào tim Tư Chính Đình. Cả một buổi chiều không thể liên lạc được với anh, anh biết cô sẽ sốt ruột, sẽ suy nghĩ lung tung, nhưng ở đây không có tín hiệu, dù anh có nôn nóng thì cũng chẳng biết làm sao.
Đến khi có tín hiệu, anh lập tức gọi ngay cho cô, còn tưởng rằng câu hỏi đầu tiên của cô là hỏi mẹ Trang như thế nào. Thật không ngờ, câu hỏi đầu tiên của cô là… quan tâm anh.
Có phải là… ở trong lòng cô, anh còn quan trọng hơn cả mẹ Trang?
Cái ý nghĩ này vừa lóe lên, Tư Chính Đình bỗng cảm thấy như có một nguồn sức mạnh rất lớn trút vào thân thể mệt mỏi của mình, kể cả khi những chuyện vừa rồi có xảy ra lần nữa thì cũng không thành vấn đề.
Thấy Tư Chính Đình mãi không trả lời, Trang Nại Nại lại nghĩ anh xảy ra chuyện gì đó, “Anh sao vậy? Không khỏe sao? Hay là xảy ra chuyện gì rồi?”
Giọng điệu lo lắng của cô làm Tư Chính Đình thu lại hết tất cả các suy nghĩ vẩn vơ: “Anh không sao.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận