Hello, Người Thừa Kế

Cửa phòng mở ra, Mino theo người làm vào phòng khách.
Cô ta không dám nhìn khung cảnh nguy nga tráng lệ xung quanh, chỉ cúi đầu đi về phía trước. Đinh Mộng Á ngồi trên ghế sofa, hôm nay bà mặc một chiếc váy màu tím, chỉ là một kiểu váy đơn giản, nhưng khi được mặc lên người bà lại làm bật lên phong thái tao nhã, khí chất sang trọng.
Lúc này, bà đang nhìn chằm chằm Mino.
Trong phòng khách rất sáng, đèn chùm thủy tinh khúc xạ ánh sáng đung đưa trên đầu Mino. Cô ta hít một hơi thật sâu, đi tới trước mặt Đinh Mộng Á.
Đinh Mộng Á thấy dáng vẻ thê thảm của Mino thì giật mình, nếu không phải người này nói mình là Mino thì e rằng bà không thể nhận ra người trước mặt này chính là người người giằng co cùng Trang Nại Nại trong buổi họp báo hôm đó.
“Đinh phu nhân, cháu tới tìm bác là vì…”
Hình như Đinh Mộng Á chẳng muốn nói chuyện cùng cô ta, nên xua tay cắt ngang lời cô ta, nói thẳng: “Sao cô biết Tiêu Mộ Thanh?”
Mino nghẹn họng, cô ta nhìn quanh một vòng, rồi nói: “Đinh phu nhân, chúng ta có nên nói chuyện riêng không?”

Đinh Mộng Á cười nhạt, “Cô có tư cách gì nói chuyện riêng với tôi? Tôi cho cô hai phút, nếu cô còn không nói ra được cái gì có giá trị thì đừng trách tôi cho người mời cô ra ngoài.”
Lời nói sắc bén, mỗi câu mỗi chữ đều mang theo khí thế bức người.
Mino biết nếu cô ta còn không dùng đòn sát thủ là không được.
Cô ta nhìn Đinh Mộng Á, ngập ngừng nói: “Tiêu Mộ Thanh là bạn thân của bác, hai người cùng nhau lớn lên từ nhỏ, đúng không?”
“Nếu cô chỉ muốn nói những thứ này thì để tôi nói cho cô biết. Chỉ cần là người có chút thủ đoạn, muốn điều tra những việc này không phải là khó.”
Mino mím môi, “Cháu cảm thấy có một số việc chúng ta nên nói riêng sẽ tốt hơn.”
Đinh Mộng Á đứng lên, “Tôi thấy cô không có thành ý gì cả. Nếu đã vậy thì, quản gia…”
“Đợi đã! Đợi đã!” Mino luống cuống hô lên. Xem ra cô ta muốn nắm vị trí chủ đạo trong cuộc trò chuyện này là không được rồi. Nhưng mà cô ta không thể thua, hôm nay tuyệt đối không thể thua được!

Mino cắn răng một cái, sau đó lấy mặt dây chuyền trong cổ áo ra, “Bác hãy xem cái này!”
Thấy mặt dây chuyền, tròng mắt Đinh Mộng Á co nhỏ lại.
Mino tiếp tục nói: “Đây là mặt dây chuyền do Allen tự mình thiết kế để kỉ niệm tình bạn giữa hai người, đúng không?”
Sắc mặt bình thản của Đinh Mộng Á có chút biến đổi, bà nhìn chằm chằm vào mặt dây chuyền, một lát sau mới cầm lấy nó, rồi đặt tay còn lạ lên ngực mình. Nơi đây còn có một nửa mặt dây chuyền như thế nữa.
Tuy đây là kiểu dáng hơn hai mươi năm về trước nhưng nó chẳng hề lạc hậu, bởi vì nó là kiểu dáng có một không hai, thiết kế chạm rỗng làm cho đôi bướm trở nên mềm mại như muốn bay lên, kể cả khi nó được làm bằng vật liệu cứng như kim loại.
Đinh Mộng Á siết chặt mặt dây chuyền trong lòng bàn tay, “Sao cô có được vật này?”
Mino híp mắt lại, “Đinh phu nhân, bây giờ chúng ta có thể nói chuyện riêng chưa?”
Nói chuyện riêng?
Nhất định là cô ta có chuyện gì đó!
Biết rõ Mino không phải là người tốt, nhưng nhìn mặt dây chuyền kia, Đinh Mộng Á vẫn nói: “Đi theo tôi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận