Hello, Người Thừa Kế

Trang Nại Nại cảm thấy một cơn đau đớn như ruột gan đứt lìa, khiến não bộ cô như ngừng hoạt động, tiếng chuông cửa và tiếng đập cửa cũng không thể nào giảm bớt cơn đau này được.
Có lẽ hai đứa con trong bụng cũng nhận ra nỗi đau của mẹ chúng nên thi nhau đấm đá loạn xạ. Cảm giác đó khiến cô lập tức giật mình bừng tỉnh.
Cô đang làm cái gì?
Sao cô có thể đau khổ như thế? Sao cô có thể để nỗi đau đó tùy tiện xâm lấn cô?
Cô đã sắp sinh rồi, nếu không suy nghĩ cho bản thân thì cũng phải nghĩ cho con chứ!
Trang Nại Nại vừa nghĩ đến đây, sau lưng lại bị ai đó đẩy mạnh.
Bụng cô vốn đã rất lớn nên rất khó giữ thăng bằng, vì thế cô không chịu nổi lực đẩy mạnh mẽ đó mà ngã nhào về phía cầu thang ở trước mặt.
Diện tích căn biệt thự này của nhà họ Tư rất rộng, khoảng cách giữa các lầu cũng rất cao, khoảng chừng ba, bốn mét. Nếu lăn xuống cầu thang thì con cô nhất định sẽ bị va phải.
Nỗi kinh hoàng trước nay chưa từng có lập tức ập đến, khiến cô hoảng sợ muốn thét lên.
Không!
Con của cô!
Con của cô!!
Không!!
Lúc này, Đinh Mộng Á đứng ở đầu cầu thang đã trông thấy hết tất cả. Bà hoàn toàn có thể nhanh chóng tránh ra để cứu lấy mình, nhưng bà lại vô thức đứng chắn trước mặt Trang Nại Nại. Bà dốc sức để cản Trang Nại Nại lại, dẫn đến việc cả người bà bị lực quán tính đẩy đến đầu cầu thang.
Mino quyết định đập nồi dìm thuyền nên đã dốc toàn bộ sức lực ra để đẩy Trang Nại Nại, dù cô có được người khác đỡ thì cũng hoàn toàn không thể dừng lại được.
Đinh Mộng Á dồn sức đẩy Trang Nại Nại một cái mới có thể giúp cô lấy lại thăng bằng. Nhưng lúc thấy Trang Nại Nại mở to hai mắt, muốn kéo bà lại thì bà bỗng kêu lên: “Đừng!”
Con ơi, đừng! Con là quan trọng nhất!
Nhưng còn chưa kịp nói, cả người bà đã ngã lăn xuống cầu thang.
Trang Nại Nại bị Đinh Mộng Á đẩy lui ra sau, ngồi phịch xuống đất. Cô cứ thế nhìn bà rơi xuống tựa như cánh bướm.
“Bịch... bịch... bịch...!”
Tiếng vật nặng rơi xuống đất đập thẳng vào tai Trang Nại Nại, mỗi tiếng va chạm lại như một đòn đánh mạnh vào lòng cô.
Dường như sức lực trong cơ thể bộc phát, Trang Nại Nại nhảy dựng lên, không hề chậm trễ lấy một giây mà vọt đến đầu cầu thang.
Thấy Đinh Mộng Á nằm im dưới chân cầu thang và bên cạnh và là một vũng máu, Trang Nại Nại lập tức đưa tay bịt chặt miệng mình. Cô muốn thét lên thật to, nhưng lại chợt nhận ra nỗi sợ hãi đã khiến cô không thốt nổi nên lời.
Không, không!
Tại sao lại như vậy?
Ms. Đinh... mẹ Đinh! Cô hiểu lầm bà như vậy, nhưng đứng trước ranh giới sống chết, bà lại không hề do dự, hi sinh bản thân để cứu cô. Nỗi xúc động không tài nào tưởng tượng đó dần dần hóa thành áy náy, khiến cô vừa hoảng hốt lại vừa đau lòng.
Lúc cô đang vô cùng hoảng sợ thì lại nghe thấy một giọng nói run rẩy, khàn khàn, ẩn chữa nỗi sợ hãi và mệt mỏi: “Mẹ!!!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui