Hello, Người Thừa Kế

Lúc Tư Chính Đình quay lại phòng cấp cứu thì Đinh Mộng Á vẫn chưa được đẩy ra. Anh bồn chồn đi đi lại lại mấy lần, cuối cùng mới trông thấy cửa phòng cấp cứu mở, y tá và bác sĩ nối đuôi nhau ra ngoài.
Tư Chính Đình hơi hoảng loạn, quản gia thì sợ hãi không dám hỏi, cuối cùng vẫn là Quý Thần tiến lên hỏi, “Bác sĩ, thế nào rồi ạ?”
Ai nấy đều chăm chú lắng nghe, ngay cả Mino cũng nhìn sang.
“Bệnh nhân bị va vào đầu, bây giờ đã qua cơn nguy hiểm, vô cùng an toàn. Nhưng mọi người cũng biết đấy, đầu là một bộ phận rất phức tạp, dù có muốn kiểm tra cũng không được, phải đợi bà ấy tỉnh lại thì mới biết tình hình cụ thể.”
Nghe bác sĩ nói tính mạng Đinh Mộng Á an toàn, mọi người liền thở phào nhẹ nhõm, chỉ có mình Mino là căng thẳng.
Nghe thấy câu nói cuối cùng của bác sĩ, Mino liền cắn môi.
Va vào đầu, tỉnh lại mới biết tình hình cụ thể… Nếu bà ấy tỉnh lại thì cô ta phải làm thế nào?
Quý Thần hỏi tiếp, “Vậy xác suất phu nhân không sao là khoảng bao nhiêu phần trăm?”
Tư Chính Đình nghe vậy cũng nhìn bác sĩ chằm chằm, ánh mắt anh cứ như có thể nhìn thấu tâm tư của ông ấy vậy.
Bác sĩ lau cái trán vẫn chưa kịp toát mồ hôi, “Chuyện này cũng khó nói, nhưng cơ bản thì không có vấn đề gì.”
Không có vấn đề gì?
Mino siết chặt tay, nếu không có vấn đề gì thì kế hoạch của cô ta làm sao mà tiến hành tiếp được?
Chưa kể, xung quanh Đinh Mộng Á lại có nhiều vệ sĩ như vậy, cô ta muốn đến gần cũng là cả một vấn đề rồi.
Nghe bác sĩ nói không có vấn đề gì lớn, tất cả mọi người đều thở phào.
Đợi bác sĩ đi rồi, Quý Thần liền nói với Tư Chính Đình, “Ông chủ, ngài đã mệt mỏi mấy ngày rồi, nên về nghỉ ngơi đi ạ.”
Tư Chính Đình không trả lời anh ta, chỉ lạnh nhạt hỏi, “Vừa rồi là ai cầm điện thoại của tôi?”
Mino nghe thế liền giật thót, chẳng lẽ chuyện cô ta vừa làm bị phát hiện rồi?
Cô ta khẩn trương nuốt nước miếng, lại nghe Quý Thần trả lời, “Là cô Mino.”
Tư Chính Đình liền âm trầm nhìn sang cô ta.
Mino bị anh nhìn mà sợ run lên, cố gắng nuốt nước miếng, “Ngài Tư, tôi… tôi mới là Cố Khuynh Nhan, tôi mới là vợ của ngài, Cố Khuynh Nhan… tôi…”
Cô ta còn chưa nói hết, Tư Chính Đình đi lướt qua người cô ta.
Mino ngơ ngác nhìn theo bóng lưng của Tư Chính Đình, cô ta thật sự không thể đoán ra nổi suy nghĩ của anh, chỉ cảm thấy bất an trong lòng.
***
Xác định được Ms. Đinh không sao, Tư Chính Đình liền chạy tới khoa sản.
Sau hai tiếng, Trang Nại Nại được chuyển vào phòng bệnh phổ thông. Lúc Tư Chính Đình đi vào, cô vẫn đang nằm mê man trên giường.
Tư Chính Đình nheo mắt nhìn cô.
Qua một thời gian dài như thế, anh đã quen với cái bụng to của cô, bây giờ nơi đó bỗng nhiên xẹp xuống khiến anh cảm thấy hơi lạ lẫm.
Anh đứng trước cửa phòng bệnh một lúc rồi mới đi vào ngồi xuống bên giường, lẳng lặng nhìn cô.
Có lẽ là vì lúc sinh cô phải chịu đau quá nhiều nên hai gò má cô lúc này tái mét, không hề có chút màu máu nào, cứ như vừa được vớt lên từ dưới nước vậy. Cô gầy hơn lúc mang thai một chút, hình như đã phải chịu rất nhiều khổ cực.
Tóc cô bết dính trên trán như vừa mới gội, không còn sạch sẽ như lúc trước nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui