Hello, Người Thừa Kế

Tin tức này vừa được phát, cả căn phòng lập tức lặng ngắt như tờ.
Ba cô gái đang nói chuyện phiếm cũng im bặt, mọi người đều đồng loạt nhìn về phía Trang Nại Nại.
Trang Nại Nại nhìn vào ti vi với vẻ không tài nào tin nổi, chỉ thấy trên ti vi đang chiếu cảnh “bà Tư” bị cảnh sát dẫn đi, xung quanh có rất nhiều phóng viên quay phim chụp ảnh. Dù hỗn loạn như thế nhưng Trang Nại Nại vẫn có thể thấy rõ ràng đó là Mino.
Mino là bà Tư?
Cô cắn môi nghĩ đến lời Mino nói hôm đó, Ms. Đinh đã đồng ý cho cô ta về nhà họ Tư, cô ta mới thật sự là Cố Khuynh Nhan, là bà Tư chính hiệu.
Lời này, ngay cả cô chỉ mới ở chung với Ms. Đinh một tháng còn không tin, vậy mà Tư Chính Đình... lại tin?
Nếu không thì phải giải thích thân phận này của Mino thế nào?
Nếu Mino là Cố Khuynh Nhan, là bà Tư, vậy thì cô là ai?
Rốt cuộc cô là gì?
Hơn nữa, hai đứa con mà cô dứt ruột sinh ra chẳng lẽ sẽ phải gọi Mino là mẹ?
Trang Nại Nại hít sâu một hơi, cố gắng đè nén nỗi kinh hoàng trong lòng lại, tự nhủ với mình Tư Chính Đình làm vậy chắc chắn là có lý do. Cũng giống như lúc trước, sau khi anh biết quan hệ của Mino và Lý Ngọc Phượng thì đã đề nghị ly hôn.
Anh ly hôn với cô chẳng phải là vì Mino mới là Cố Khuynh Nhan sao?
Vì thế anh làm như vậy có lẽ là chỉ để thoát khỏi Mino.
Dù biết rõ rằng, nếu Tư Chính Đình muốn thoát khỏi Mino cũng chỉ cần một tờ đơn ly hôn là được, vì dựa vào thủ đoạn của anh thì ly hôn chỉ là chuyện nhỏ. Nhưng cô vẫn cảm thấy trong chuyện này chắc chắn còn có ẩn tình gì đó.
Lúc cô hoàn hồn lại mới phát hiện tất cả mọi người ở trong nhà đều đang nhìn cô.
Trang Nại Nại thấy bọn họ như thế, bèn cố đè ép cảm giác xót xa trong lòng xuống, mỉm cười nói với bọn họ, “Mọi người làm gì thế? Tả Y Y, cô vừa nói đến đâu rồi?”
“À, tôi nói đến... tôi nói đến đâu rồi nhỉ?”
“Cô nói đến chuyện cô đi mua quần áo, có một cô gái tranh giành với cô...”
“À đúng, tranh giành một bộ đồ với tôi, cô ta đúng là muốn chết mà...”
Nói đến đây, cô ấy lại mím môi.
Bầu không khí trong phòng lại chùng xuống lần nữa.
Tô Ngạn Bân vội nháy mắt với Lâm Hi Nhi, cô ấy liền cười gượng gạo nói, “Nại Nại... cậu... cậu... cậu... mau nhìn quả táo này nè!”
Trang Nại Nại nhìn sang, Lâm Hi Nhi liền khen quả táo: “Cậu nhìn quả táo này mà xem, đúng là quá ngon mắt quá! Vỏ đỏ cùi dày, mọng nước, đúng là quả táo đẹp nhất mình từng thấy!”
Nói đến đây, Lâm Hi Nhi lại hấp tấp cắn một miếng táo, “Quả táo này ăn ngon quá đi mất thôi!” Nói xong, lại cắn thêm một miếng nữa.
Mọi người: “...”
Tô Ngạn Bân đỡ trán, “Lâm Hi Nhi, không phải cô định gọt quả táo này cho Nại Nại à?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui