Hello, Người Thừa Kế

Không rảnh?
Mino ngây người, buông tay giữ Quý Thần ra.
Quý Thần liền nhân cơ hội lui xa ra.
“Sao lại không rảnh? Tôi là vợ ngài ấy, tôi bị thương rồi, sao ngài ấy có thể không đến?”
Bởi vì cô là người vợ không được ông chủ thừa nhận chứ sao! Quý Thần nghĩ thầm.
Nghĩ đến mục đích của ông chủ, Quý Thần bèn nói, “Là thế này, hiện tại ông chủ đang có cuộc họp rất quan trọng nên không tới được, họp xong chắc chắn sẽ đến thăm cô.”
Mino nghe vậy mới yên lòng.
Tay cô ta đau muốn chết, hai hàm răng va vào nhau lập cập, cô ta nhìn Quý Thần, “Trợ lý Quý, vậy bây giờ chúng ta đến bệnh viện thôi, cứ để thế này thì tôi sẽ chết đấy!”
“Cô Mino, chúng ta có bác sĩ gia đình. Tôi đã gọi điện rồi, ông ấy sẽ tới đây ngay.”
“Nhưng bác sĩ gia đình có truyền máu được không? Tôi chảy máu nhiều thế này, lỡ như mất máu quá nhiều thì làm thế nào? Quý Thần, bây giờ tôi đã là bà Tư rồi, anh đừng cho rằng tôi vẫn là Mino ở Đế Hào trước kia! Tôi nói cho anh biết, nếu tôi xảy ra chuyện gì không may thì ông chủ nhà anh cũng sẽ không bỏ qua cho anh đâu!”
Quý Thần cau mày, thái độ lập tức lạnh lùng hẳn.
Anh ta thấy Mino bị thương nên nghĩ, dù sao cô ta cũng là phụ nữ, không thể quá đáng với cô ta được. Không ngờ cô ta lại được nước làm tới.
Quý Thần lập tức thu nụ cười lại, “Bà Tư, cô cũng thấy vụ ám sát hôm nay đấy. Bây giờ đám người kia đang ẩn nấp trong các xó xỉnh của Bắc Kinh, cô chắc chắn mình muốn đến bệnh viện? Người của chúng tôi đã bị thương mất bốn người, giờ cô ra ngoài mà bất cẩn gặp phải bọn họ, lúc ấy cô còn đến bệnh viện được sao? Nếu cô cứ kiên trì muốn đi thì tôi lập tức chuẩn bị xe cho cô.”
Mino nghe thế liền á khẩu.
Ánh mắt của cô ta đầy khiếp sợ, Quý Thần có ý gì? Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này?
Cô ta chẳng phải là Cố Khuynh Nhan, là bà Tư sao?
Nhưng sao Quý Thần dám ăn nói với cô ta như vậy?
Lúc bị cảnh sát đưa đi, cô ta vốn không biết ý định của Tư Chính Đình là gì. Nhưng ngay sau đó, tập đoàn Đế Hào lại lên tiếng tuyên bố rằng cô ta mới thật sự là Cố Khuynh Nhan, đại tiểu thư nhà họ Cố, mẹ cô ta tên là Tiêu Mộ Thanh.
Như thế tức là đã thừa nhận thân phận của cô ta.
Lúc đó cô ta mới bừng tỉnh thì ra chuyện cô ta bị cảnh sát dẫn đi chỉ là để thu hút sự chú ý của xã hội, sau đó công bố thân phận của cô ta ra, cũng coi như là công bố cho tất cả mọi người, thông báo với cả thế giới!
Về sau, lúc Quý Thần dẫn theo luật sư đến đồn cảnh sát đón cô ta, cô ta cảm thấy bản thân thật sự đã bước lên đỉnh cao cuộc đời.
Nhưng không ngờ, vừa ra khỏi đồn cảnh sát, bọn họ lại gặp phải chuyện kinh khủng như thế.
Chẳng hiểu sao nhà họ Tư lúc này lại khiến cô ta cảm thấy khiếp sợ!
Cô ta nuốt nước miếng, muốn phản bác lại Quý Thần nhưng không dám, đành mím môi nói, “Tôi không đi nữa.”
Vì cánh tay vẫn đang chảy máu nên cô ta không dám lộn xộn. Bác sĩ gia đình đến rất muộn, cô ta cắn môi cố kiềm nén cơn đau và tâm trạng hoảng loạn lại hỏi: “Quý Thần, đám người kia là ai? Tại sao họ lại muốn giết tôi?”
Quý Thần lạnh nhạt trả lời: “Bọn họ nhắm vào ông chủ. Là tổng giám đốc Đế Hào, năm nào ông chủ cũng bị ám sát vài lần như vậy. Đây là quy tắc ngầm của giới nhà giàu, có lẽ cô… không biết đâu!”
Mino kinh ngạc mở to mắt, “Nhưng nhà họ Cố đâu có…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui