Hello, Người Thừa Kế

Năm Nại Nại và Tư Chính Đình học lớp 10, vào tiết văn học cuối cùng trước khi nghỉ Tết thì mọi người thảo luận một vấn đề: Điều ước ngày đầu năm.
Mọi học sinh trong lớp đều nhao nhao nói về vấn đề này, cơ bản thì ai ai cũng mong có thể được chơi đùa cả ngày, hoặc hi vọng không bị lấy mất tiền mừng tuổi và có được nhiều lì xì.
Thầy Trương – thầy dạy văn có hỏi Trang Nại Nại, cô chưa kịp trả lời thì Tô Ngạn Bân đã nói thay cô: “Em biết điều ước của Nại Nại nè, đó là ước gì bạn Chính Đình có thể tiếp nhận sự theo đuổi của mình!”
“Ha ha ha!”
Cả phòng học cười rộ lên.
Trang Nại Nại nhíu mày: “Không phải! Không phải!”
Thầy Trương nghĩ rằng có lẽ Trang Nại Nại đã hồi tâm chuyển ý, cho nên vui vẻ nhìn cô: “Vậy điều ước năm mới của em là gì?”
Trang Nại Nại ngượng ngùng cười: “Em phát hiện việc theo đuổi bạn Chính Đình là một nhiệm vụ rất nặng nề, cho nên điều ước năm mới của em là... có thể nhận được tin nhắn mừng năm mới của bạn Chính Đình! Đồng thời năm sau có thể tiếp tục sự nghiệp theo đuổi bạn học Tư Chính Đình!”
Nói đến đây còn ôm mặt, lộ một vẻ mặt mê trai: “Nếu mà được xem thật nhiều pháo hoa thì còn tốt hơn nữa!”
Chỗ cô ở là một khu tương đối nghèo cho nên cũng đốt ít pháo hơn, không giống như khu thành thị. Nếu như có thể được thêm thật nhiều pháo hoa lại còn nhận được tin nhắn của Tư Chính Đình thì chắc hẳn là hạnh phúc lắm nhỉ?
Nói xong thì hai mắt Trang Nại Nại rực sáng nhìn Tư Chính Đình.
Mọi người cũng đồng loạt nhìn Tư Chính Đình thì thấy anh đang cúi đầu đọc sách, tựa như chẳng hề nghe thấy mọi người đang nói gì.
Trang Nại Nại cũng không cảm thấy buồn lòng gì, trả lời câu hỏi của thầy giáo xong liền ngồi xuống.
Thầy giáo Trương: “...”
Cuối cùng ông nhìn về phía Tư Chính Đình: “Bạn Chính Đình, điều ước năm mới của em là gì?”
Tư Chính Đình ngẩng đầu lên, suy nghĩ rồi một lúc mới lên tiếng trong sự mong đợi của mọi người: “Không có.”
Thầy Trương: “...”
Ba mươi Tết năm đó, Trang Nại Nại luôn ôm điện thoại, thi thoảng nhìn xem liệu có tin nhắn đến hay không, thế nhưng lần nào cũng thất vọng. Có lẽ Tư Chính Đình quá bận rộn nên không nhìn thấy chăng?
Vì thế Trang Nại Nại gửi cho Tư Chính Đình rất nhiều tin nhắn chúc mừng, nhưng mà từ đầu tới cuối cũng chẳng nhận được một tin nhắn đáp lời nào cả.
Trang Nại Nại buồn bã, lúc ăn cơm tất niên vẫn nhìn về phía di động, thế nhưng tin nhắn của người kia vẫn không xuất hiện.
Trang Nại Nại ủ rũ, trong lòng không nhịn được mà nghĩ: Tư Chính Đình! Nếu cậu thật sự không để ý tới tôi, không trả lời tin nhắn của tôi thì tôi sẽ... tôi sẽ... năm tới tôi sẽ không thích cậu nữa!
Thời gian càng ngày càng muộn, Trang Nại Nại càng lúc càng buồn rầu.
Bất tri bất giác đã lăn ra ngủ mất.
Vào rạng sáng bỗng có tiếng chuông cửa, rồi bên ngoài vang lên tiếng pháo nổ ầm ầm.
Trang Nại Nại mơ mơ màng màng mở mắt ra, vừa nhìn ra bên ngoài thì hai mắt lập tức sáng rực.
Pháo hoa rực rỡ đầy trời, xinh đẹp lại lộng lẫy.
Trang Nại Nại mở to hai mắt của mình, điều ước của cô đã thành hiện thực rồi! Hơn nữa ngay lúc đó điện thoại cũng khẽ rung một cái.
Cô vội vàng mở ra xem, trên màn hình chỉ có câu chúc rất đơn giản: Mong năm mới có thể hoàn thành tâm nguyện.
Câu văn ngắn gọn, vừa nhìn đã biết là gửi hàng loạt, nhưng lại khiến Trang Nại Nại vui đến nhảy dựng lên.
Ánh mắt của cô lấp lánh, đây là Tư Chính Đình gửi cho cô!
Nhưng sau đó cô lại ngẩy ngẩn ra.
Ớ, tâm nguyện hoàn thành thì chẳng phải là... cô có thể theo đuổi được Tư Chính Đình sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui