Hello, Người Thừa Kế

Trang Nại Nại muốn đẩy anh ra, nhưng tay chân lại bị quấn chặt trong chăn, cả người giống như xác ướp, không thể cử động nổi, cái chân vẫn còn lộ ra ngoài định đá anh nhưng lại không đá trúng.
Người đàn ông này đúng là quá quắt!
Rốt cuộc anh xem cô là cái gì?
Bọn họ đã chia tay, sao anh lại có thể làm như vậy?
Nghĩ đến đây, cô liền cắn môi anh thật mạnh. Đau đớn khiến Tư Chính Đình cuối cùng cũng dừng lại một chút. Anh mơ màng cau mày, hai hàng lông mày khẽ giật, hình như là muốn mở mắt ra xem tình huống bây giờ là như thế nào.
Trang Nại Nại nhân cơ hội đó giãy người thật mạnh, cuối cùng cũng đẩy được anh ra.
Tốn hết sức chín trâu chín bò, toát hết cả mồ hôi Trang Nại Nại mới chui ra được khỏi cái chăn đang bị anh đè lên.
Có phải là anh đang cố ý không?
Cô tức giận nhìn anh, nhưng lại chỉ thấy anh vẫn đang nhắm nghiền mắt, miệng nỉ non gì đó.
Xem ra hình như anh vẫn chưa tỉnh?

Cô mím môi, lại nghe thấy mấy chữ loáng thoáng, “Hình xăm... không cho xóa!”
Trang Nại Nại tức quá hóa cười, sao ngay cả trong mơ mà anh cũng ngang ngược như vậy chứ?
Không cho cô xóa hình xăm?
Cái hình xăm này căn bản là không rửa sạch được. Lúc cô đến tiệm xăm hỏi mới biết, phải dùng laser để đốt màu hình xăm này đi thì mới xóa được, nhưng như thế thì da sẽ phải chịu tổn thương.
Rốt cuộc anh có biết xăm cái hình này lên thì nó sẽ là dấu vết theo cô cả đời không?
Nhưng... như thế thì sao chứ?
Chẳng phải cô... dù đã nằm trên bàn xóa xăm rồi nhưng cuối cùng vẫn hối hận sao?
Đến bây giờ, cô vẫn còn nhớ cái vẻ mặt đen sì của thợ xăm lúc nghe cô nói không xóa nữa, anh ta còn hỏi: “Cô đang đùa tôi đúng không?”
Trang Nại Nại mở to mắt nhìn trần nhà chằm chằm, mãi lâu sau mới trả lời anh ta: “Anh đi ra ngoài trước đi, tôi muốn... yên tĩnh một chút.”
Lúc đó cô cảm thấy rất mệt, muốn suy nghĩ thật kỹ xem có nên xóa hình xăm hay không, vì thế muốn yên tĩnh một lát.

Nhưng thợ xăm kia lại nói: “Đây là phòng xăm hình, nếu cô không muốn làm nữa thì mau đi đi, tôi...”
Trang Nại Nại cảm thấy anh ta thật phiền nhiễu, bèn cắt lời anh ta: “Anh cứ coi như tôi đang xóa đi, tôi vẫn sẽ trả tiền xóa hình xăm cho anh.”
Thợ xăm kia liền im bặt.
Coi như cô đang xóa hình xăm?
Cô không nói, anh ta cũng không nói thì ai mà biết rốt cuộc hình xăm có được xóa hay không, lại còn kiếm được món tiền công béo bở này, cớ gì mà không làm?
Trang Nại Nại cũng không biết câu nói tùy tiện của cô đã khiến lễ tân trả lời Quý Thần rằng cô đã xóa hình xăm, dẫn đến trận ốm này của Tư Chính Đình.
Chỉ là lúc này, Trang Nại Nại chỉ cảm thấy anh đúng là đã được hời còn khoe mẽ!
Cô vất vả chăm sóc anh, nhưng anh dù hôn mê vẫn không quên sàm sỡ cô?
Đúng thật là... quá quắt!
Trang Nại Nại tức điên, nhưng lúc này anh lại đang hôn mê nên hoàn toàn không biết hành vi của bản thân, vì thế cô đành phải nuốt cục tức này vào bụng. Coo cam chịu nhìn anh, cuối cùng vẫn không đành lòng, dịch lại góc chăn cho anh.
Lúc này, cô mới đột nhiên liếc thấy tay anh, đồng tử cô lập tức co lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận