Hello, Người Thừa Kế

Anh mặc mấy bộ trang phục đó, bị Trang Nại Nại giễu cợt, lại còn bị Trình Tư Triết nhìn đểu, cảm giác cứ như anh là tên hề mua vui cho bọn họ vậy.
Cả đời anh oai phong lẫm liệt, sao bây giờ lại bị sỉ nhục đến thế?
Nếu người khác mà biết chuyện anh mặc mấy bộ cosplay kia thì chỉ e sẽ cười rụng cả răng mất.
Nghĩ đến đây, anh lại rầu rĩ không thôi, vừa tức vừa bực, hận không thể tóm Trang Nại Nại về đây, dữ dằn… ức hiếp cô một trận.
Loại cảm giác đó cứ như bị mèo cào, khiến anh ngứa ruột ngứa gan.
Lăn lộn trên giường mấy lần mà vẫn không ngủ được, anh liền ngồi phắt dậy, nheo mắt lại.
Hôm sau, Từ Đại Chí xin nghỉ phép.
Trang Nại Nại và Trình Tư Triết đi gặp người phụ trách mua trang phục cosplay. Người kia thấy bọn họ có gần như là tất cả kiểu dáng trang phục thì bèn gật đầu, nhưng lại rối rắm nói: “Là thế này, bên chúng tôi dù là mua trang phục gì cũng phải miêu tả rõ ràng rành mạch ra, vì thế tôi không thể làm qua loa chuyện này được. Ở đây tôi có danh sách kiểu dáng trang phục, chúng ta so một lượt, tôi chỉ mua những bộ mà chúng tôi cần.”
Điều này là đương nhiên rồi!
Đống trang phục kia chắc chắn không thể bán hết được, Trang Nại Nại và Trình Tư Triết đã nghĩ rồi, cũng chỉ có thể bán hồi vốn từng chút một vậy.
Vì thế, lúc nghe người phụ trách nói vậy, bọn họ lập tức gật đầu, “Không sao hết, tôi dẫn anh đi xem trang phục nhé!”
Người kia lại vô cùng rối rắm, “Quản lý của chúng tôi lần này cực kỳ chú ý chi tiết, kiểu dáng trang phục phải phù hợp với hình ảnh, nên tôi cần có mấy người mẫu mặc thử để có cái nhìn trực quan hơn.”
Mặc thử?
Bọn họ chưa từng nghe nói đến chuyện này. Nhưng dù sao thì bình thường đi mua quần áo cũng phải thử, vì thế Trình Tư Triết liền gật đầu, “Được.”
Người phụ trách lại càng rối rắm hơn, “Nhưng chúng ta lấy đâu ra người mẫu mặc thử?”
Chuyện này…
Trình Tư Triết khó nghĩ. Trang Nại Nại cũng trợn tròn mắt.
Lời của người phụ trách nói hoàn toàn có lý, bọn họ không thể từ chối được.
Nhưng tiền trang phục tổng cộng cũng chỉ có hai triệu, mời người mẫu thì chẳng phải là tiền công cũng quá tiền lời rồi sao?
Nghĩ đoạn, Trang Nại Nại dứt khoát cắn răng, “Vậy để hai chúng tôi làm người mẫu, thế nào?”
Trình Tư Triết: “!!!”
Trình Tư Triết định nói gì đó, nhưng thấy dáng vẻ bất chấp của Trang Nại Nại thì đành nuốt lại lời sắp thốt ra xuống.
Kết quả là Trang Nại Nại và Trình Tư Triết bắt đầu kiếp làm người mẫu khổ sở, cả ngày chỉ thử hết bộ này đến bộ khác.
Cách nơi này một vách tường, trong một căn phòng khác, Tư Chính Đình ung dung ngồi nhìn Trình Tư Triết mệt mỏi vã mồ hôi. Nhưng thử xong trang phục nam rồi mà trang phục nữ vẫn chưa thử xong, người phụ trách bèn bảo anh ta mặc luôn trang phục nữ.
Tư Chính Đình ngồi xem, cảm thấy tâm trạng cuối cùng cũng cân bằng trở lại.
Ừm, tốt xấu gì thì anh cũng chỉ mặc một bộ, còn hai người kia thì phải mặc hết tất cả.
Nghĩ như vậy, anh liền vui vẻ.
Quý Thần đứng bên cạnh lén thở dài, đắc tội ai chứ tuyệt đối đừng đắc tội với ông chủ. Cái người này thù dai quá đi mất!
Bận rộn cả ngày, người phụ trách cũng không làm khó bọn họ mà mua hết những bộ bọn họ đã thử, thậm chí còn cảm động nói, “Hai người đúng là những con người trách nhiệm nhất mà tôi từng gặp. Thử cả ngày như thế, vất vả cho mọi người rồi. Thế này đi, tôi sẽ mua hết toàn bộ trang phục của mọi người với giá ba triệu NDT, thế nào?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui