Hello, Người Thừa Kế

“Cô… cô… cô muốn làm gì?”
“Cô làm nhiều như thế chẳng phải là vì muốn trở thành bà Tư, khiến nhà họ Cố phát đạt sao? Tôi sẽ cướp lại từng thứ thuộc về tôi!”
Nói rồi, cô liền buông lỏng tay đẩy Mino ra, sau đó rút mấy tờ khăn giấy trên bàn ra lau rồi quẳng nó vào thùng rác ở cạnh đó.
Hành động tùy ý như đang nói với Mino rằng cô cứ chờ đấy, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày tôi sẽ giày vò cô rồi quẳng vào bãi rác như một tờ giấy lộn.
Ánh mắt của Trang Nại Nại quá lạnh lẽo khiến Mino bất giác rùng mình. Nhưng nhìn theo bóng lưng của Trang Nại Nại, cô ta lại không nhịn được mà bật cười. Trang Nại Nại bây giờ chỉ có hai bàn tay trắng thì sao cô ta phải sợ?
Sau đó cô ta lại nhìn về phía Tư Tĩnh Ngọc.
Thật ra hôm nay cô ta đến tham dự bữa buổi giao lưu này chủ yếu là để tìm hiểu về màu sắc chủ đạo của mùa hè này. Cô ta cắn môi, cuối cùng vẫn mặt dày mày dạn đi về phía Tư Tĩnh Ngọc.
Trùng hợp thay, cũng có người đang hỏi Tư Tĩnh Ngọc, “TZ, màu chủ đạo của mùa hè năm nay là gì thế?”
Tư Tĩnh Ngọc mỉm cười nhìn đối phương, vừa định trả lời thì hình như lại thấy Mino, bèn sửa lời, “Anh gửi mail cho tôi, rồi tôi sẽ trả lời mail cho anh.”
Nếu muốn khiến một màu sắc trở thành màu chủ đạo trong năm thì các nhãn hiệu lớn nhất định phải liên hợp lại. Vì thế, tuy bọn họ là đối thủ cạnh tranh, nhưng bình thường mọi người đều thích hòa thuận chung sống với nhau, cùng làm giàu.
Mọi người nghe Tư Tĩnh Ngọc nói vậy thì liền nhìn theo ánh mắt cô, thấy Mino đứng cách đó không xa. Ai nấy đều lộ vẻ đã hiểu, đồng loạt cau mày.
Mino còn chưa tiến lên thì đã phải hứng chịu ánh mắt khiển trách của mọi người.
Mino: “…”
Cô ta cảm thấy, ngoại trừ lần bị lộ ăn cắp thiết kế kia ra thì cô ta chưa từng chật vật như lúc này.
Cô ta cắn môi, định cứ thế bỏ đi, nhưng ngẫm lại lời Lý Ngọc Phượng nói…
Doanh nghiệp Cố Thị đã đứng bên bờ vực phá sản, phải trông chờ vào mùa hè năm nay để gỡ gạc chút lợi nhuận hòng lội ngược dòng. Nếu trang phục chỉ nhàng nhàng, không thể kiếm được nhiều tiền thì doanh nghiệp Cố Thị quả thật không trụ nổi nữa.
Hiện giờ doanh nghiệp này đã là của cô ta, sao cô ta có thể để điều đó xảy ra được?
Vì thế, Mino lại tiến lên trước một bước, định nói gì đó. Nhưng đúng lúc này, Tư Tĩnh Ngọc lại nói: “Ừm, tôi còn có chút việc, xin phép mọi người đi trước.”
Tất cả mọi người không ai hỏi thăm được về màu sắc chủ đạo nên người nào người nấy đều nhìn Mino bằng ánh mắt trách cứ, thậm chí còn có người nói thẳng.
“Đúng là xui xẻo!”
Cả đám người liền lục tục giải tán, trong mắt đầy vẻ oán giận Mino.
Có một nhà thiết kế nữ tức muốn chết, lúc đi ngang qua Mino còn huých mạnh vào vai cô ta, khiến cô ta ngã lăn ra đất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui