Hello, Người Thừa Kế

Mino trợn trừng mắt, nhìn sợi dây kia bằng ánh mắt không thể tin nổi. Mọi người có mặt ở đây cũng bị khiếp sợ, chỉ có Adele vừa nhìn thấy sợi dây chuyện thì mừng rỡ chạy tới: “Ôi chúa ơi! Dây chuyền của tôi! Dây chuyền của tôi!”
Sau đó cô ta hôn lên sợi dây chuyền kia một cái, cảm giác như vừa sống sót sau tai nạn.
Trang Nại Nại tiến lên một bước, nhìn chòng chọc Tiêu Thái Bạch cùng Mino: “Đây là chuyện gì? Nếu dây chuyền ở chỗ cô Mino thì chẳng phải đã nói rõ cô Mino đây mới là kẻ trộm?”
Mino không biết vì sao sợi dây chuyền vốn phải ở trong túi của Trang Nại Nại lại chạy sang túi mình nên sợ đến ngây người. Cô ta kích động hét lớn: “Là do cô hãm hại tôi! Là cô ăn trộm nó rồi nhét vào túi của tôi!”
Trang Nại Nại nghe vậy thì bật cười: “Ồ, cô nói hay quá đấy, lúc lục túi của tôi thì nói nếu trong túi tôi có dây chuyền thì tôi là kẻ trộm! Bây giờ dây chuyền ở trong túi cô thì lại thành cô bị kẻ khác hãm hại?”
Trang Nại Nại nói rồi dứt khoát cầm di động lên: “Nếu đã như vậy thì báo cảnh sát đi, để cảnh sát tới điều tra cho rõ ràng. Tôi nghĩ trên sợi dây này chắc chắn còn có dấu vân ta, điều tra một cái là biết ngay đã có chuyện gì xảy ra.”
Vừa nói xong, đôi mắt của Tiêu Thái Bạch và Mino lập tức co rụt lại. Bọn họ không ngờ Trang Nại Nại sẽ cứng rắn tới mức này. Mino bị dọa đến nuốt nước miếng, Tiêu Thái Bạch bước lên khoác lấy cánh tay của Trang Nại Nại: “Cô Trang đừng nóng giận, chị tôi chỉ đùa với mọi người một chút thôi mà!”
Cô ta nói đến đây rồi nhìn về phía Adele, “Cô Adele nể mặt tôi, chuyện này coi như xong được không? Tôi rất áy náy với chuyện xảy ra ngày hôm nay, nhà họ Tiêu chúng tôi sẽ tạ tội với cô, cô xem có được không?”
Nhà họ Tiêu tài cao thế lớn, Tiêu Thái Bạch đã nói như vậy thì Adele nào có dám đắc tội cô ta. Vì thế cô ta cười cười nói: “Hóa ra đây chỉ là một trò đùa, nếu đã là đùa thì tất nhiên là không có vấn đề gì rồi.” Nói đến đây cô ta nhìn về phía Mino, giọng nói cũng trầm xuống, “Nhưng sợi dây chuyền này thực sự quá đáng giá, lần sau nếu cô Tiêu muốn chơi thì đừng lấy đồ quý như vậy, tim tôi không chịu nổi đâu!”
Mặt Mino cứng ngắc lại.
Tiêu Thái Bạch vội vàng gật đầu:”Đúng vậy, đúng là như vậy, lần sau sẽ không như thế nữa.”
Adele lại hừ lạnh, sự bất mãn của cô ta với Mino thì chỉ bằng thái độ ai cũng có thể nhìn ra. Xem ra, ngay cả Adele cũng không xem trọng việc Mino có thể thừa kế nhà họ Tiêu, bằng không thì sao có thể ngang nhiên tỏ ra bất mãn như vậy.
Tiêu Thái Bạch thở dài.
Trang Nại Nại cười lạnh: “Các người chơi đùa cũng khiếp thật đấy. Biết thì cho rằng là đùa giỡn, không biết thì liệu có nghi ngờ tôi là người đã chỉ thị người của tôi ăn trộm vòng kim cương của cô Adele hay không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui