Hẻm Sâu

Đông qua Xuân tới, con đường đá gập ghềnh trong hẻm được sang sửa lại, người đi bộ hay đi xe cũng dễ hơn nhiều.

Hoàn tất hợp đồng mua căn hộ đang thi công nọ, Dương Đào phấn chấn đi về nhà, tâm trạng hệt như sắc trời hôm nay, Xuân sang tươi tắn, quang đãng trong trẻo, mênh mông bất tận.

Đi ngang qua đồn cảnh sát, Dương Đào bước chậm lại, nụ cười nơi khóe miệng nhạt dần, âu sầu dâng lên trên khóe mắt.

Bồi hồi một lát, Dương Đào bước vào đồn cảnh sát, không khỏi nhớ lại những ngày mới được thả ra khỏi tại cải tạo.

“Chú Vương, phiền chú giúp cháu điều tra tình hình Lưu Lộ, nếu nó còn ở miền Nam thì cháu định đi tìm nó, cháu muốn gặp lại nó.” Dương Đào thẳng thắn nói cho Vương Chiến Long dự định của mình.

Nhưng cậu chưa dứt lời, Vương Chiến Long đã vỗ trán, vội vàng đáp lại cậu, “Nhóc không đến thì chú quên béng mất, nửa năm trước Lưu Đại Quốc và Lưu Lộ chuyển về rồi, lúc chú biết cũng định đi báo cho nhóc, nhưng bận bịu quá lại quên luôn.”

Dương Đào kinh ngạc tới sững sờ trước thông tin của Vương Chiến Long, đôi môi run rẩy không phát ra tiếng, khóe mắt hoe hoe đỏ, cậu kéo tay Vương Chiến Long, khàn khàn hỏi, “Thế Lộ Lộ giờ ở đâu? Ở đâu? Chú cho cháu biết địa chỉ của nó với!”

Vì vậy Vương Chiến Long cho Dương Đào biết tên ngôi trường Lưu Lộ đang theo học, hỏi được địa chỉ trường, Dương Đào vội vàng tới đó hỏi thăm loanh quanh, cuối cùng một giáo viên cho cậu biết, Lưu Lộ đang ở trên lớp năng khiếu vũ đạo.

Dương Đào xúc động tìm đến lớp vũ đạo, nhờ một học sinh gọi Lưu Lộ ra, đứng ngoài cửa đợi vài phút, một cô bé xinh xắn vui tươi bước ra, nhìn quanh bốn phía, “Ai tìm em thế? Ai tìm em vậy?”

Dương Đào im lặng đứng nhìn hình bóng cậu ngày đêm thương nhớ, quên cả đáp lời, cứ ngẩn ngơ đứng như mất hồn, sững sờ nhìn cô bé vừa xuất hiện.

Tám năm trôi qua, bé gái non nớt năm nào đã trở thành thiếu nữ duyên dáng yêu kiều, nếu khuôn mặt cô bé không giống hệt người mẹ đã khuất, Dương Đào cũng sẽ không nhận ra đứa em gái mình nhung nhớ tám năm.

Lưu Lộ nhìn quanh một lượt, để ý thấy Dương Đào ngẩn ngơ đứng cách đó không xa, bèn tiến lên quan sát cậu, “Anh tìm em hả? Anh là ai vậy?”

Dương Đào đỏ hoe đôi mắt, yết hầu trượt trượt, muốn nói gì đó nhưng không thốt nên lời, nước mắt tích lũy vô số ngày đêm tức khắc chảy xuống, một giọt lăn trên má cậu, cậu giơ tay bịt miệng, cố gắng không nức nở, đôi mắt càng lúc càng đỏ thêm.

“Anh là…” Thấy Dương Đào không lên tiếng mà chỉ trân trân nhìn mặt mình, Lưu Lộ ngờ vực trầm ngâm một lát, rồi đột nhiên lẩm bẩm, “Anh là… anh hai?”

Tiếng gọi này cất lên, đôi mắt đen láy của Dương Đào ầng ậng nước, rốt cuộc không nén nổi nữa, nước mắt ùa ra như thác lũ, cậu vội vàng lấy tay chùi, nức nở đáp lại, “Anh là… Anh là anh hai của em đây, Lộ Lộ… Anh hai của em đây!”

Lưu Lộ khẽ ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Dương Đào, muốn nói gì đó nhưng không thốt nên lời, trái tim nho nhỏ tràn trề xót xa, chẳng biết diễn tả thế nào…

Đợi tan học, Dương Đào đưa Lưu Lộ đến nhà hàng ngay gần trường, gọi một bàn chật kín đồ ăn, liên tục gắp thức ăn vào bát cô bé.

“Nào, Lộ Lộ, ăn nhiều vào, giờ anh kiếm được tiền rồi, thích ăn gì anh mua cho em hết!”

Lâu lắm không được lấy danh nghĩa anh hai chăm sóc Lưu Lộ, Dương Đào cứ luôn miệng anh anh, đôi mắt rưng rưng ngấn lệ, nhưng ngoài miệng vẫn hạnh phúc mỉm cười.

Lưu Lộ tuy cũng cười, nhưng cười bình thản hơn nhiều, không xúc động và hân hoan như Dương Đào, dù sao cô bé cũng chuyển đi từ khi quá nhỏ, lần xa cách này phảng phất như cả một đời người, tình thân cũng nhạt nhòa theo, nhưng suy cho cùng, tình cảm của hai anh em vẫn rất sâu đậm, Lưu Lộ cảm nhận được tình yêu không đổi thay của Dương Đào dành cho mình, nên tuy vẫn còn xa lạ, trông cô bé vẫn khá xúc động.

Dương Đào lại gắp cho Lưu Lộ một miếng thịt, sau đó buông đũa, ngắm nhìn cô bé thật lâu, còn giơ tay khua khua trước mặt mình, “Anh không nhận ra em luôn đó, lúc mới đi em chỉ cao đến đây, giờ đã thành thiếu nữ rồi.”

“Em cũng không nhận ra anh luôn.” Lưu Lộ hồn nhiên cười, “Nếu thường thường em không mang ảnh chụp hồi nhỏ ra xem thì em cũng không nhớ được anh trông thế nào luôn.”

“Em thường xem ảnh của anh hả?” Dương Đào như đứa nhỏ cuống quýt tìm kiếm cảm giác tồn tại trước mặt người lớn, phấn khởi hỏi Lưu Lộ.

“Tất nhiên, em cũng nhớ anh nhiều mà.” Lưu Lộ gật đầu lia lịa, tò mò hỏi, “Anh ơi, bao nhiêu năm rồi, giờ anh sống với ai thế?”

Dương Đào thoáng khựng lại, rồi mỉm cười đáp, “Chú Cao.”

“Chú Cao?” Lưu Lộ vắt óc nhớ lại, trầm tư suy nghĩ mãi, cuối cùng đôi mắt bừng sáng, “Em nhớ rồi, chú Ma vương đúng không?”

Dương Đào bật cười gật đầu.

“Thế anh lấy vợ chưa?” Lưu Lộ hỏi, Dương Đào lắc đầu.

“Thế chú ấy lấy vợ chưa?” Lưu Lộ lại hỏi, nụ cười của Dương Đào sượng ngắt trên khóe miệng, im lặng một lát mới chậm rãi lắc đầu.

“Vậy à…” Lưu Lộ tỏ vẻ ngờ vực, nhưng không hỏi thêm nữa, cúi đầu tiếp tục dùng bữa.

“À…” Dương Đào ngập ngừng, chẳng biết vì tò mò hay vì nhung nhớ, đột nhiên hỏi thăm tình hình của Lưu Đại Quốc, “Ba em… Thế nào rồi?”

Lưu Lộ rũ mắt, tựa hồ có chút thương tâm, “Ba không làm đồ tể nữa, mở siêu thị nhỏ tại nhà, sức khỏe ba không tốt, năm nào cũng phải đi bệnh viện, miền Nam mùa Hè nóng ẩm, mùa Đông cũng ẩm ướt lạnh lẽo, mấy năm rồi ba vẫn không thích nghi được nên đưa em về đây.”

Dương Đào gật đầu, không hỏi gì thêm, tựa hồ sự quan tâm đối với người nọ chỉ dừng lại ở việc hỏi thăm tình hình cơ bản mà thôi.

“Vậy giờ em ở đâu?” Dương Đào lại hỏi.

“Trên đường Quang Hoa, em nghe ba kể hồi xưa nhà mình ở trong hẻm Nghênh Xuân đúng không? Giờ em ở xa chỗ đó lắm.”

Dương Đào thấy Lưu Lộ ăn uống ngon lành, đang định gọi thêm vài món thì bị Lưu Lộ khéo léo khước từ.

“Anh ơi, em phải về đây, tan học không về sớm lại bị mắng.” Lưu Lộ buông đũa, khoác cặp sách lên vai, Dương Đào cười nhạt, thầm nhủ xem ra bản tính bạo lực cục súc của lão già kia vẫn không thay đổi.

“Vậy thôi, anh để lại số cho em, lúc nào rảnh thì gọi cho anh nhé, chú Cao cũng nhớ em lắm đấy, lần sau anh đưa em đi gặp chú ấy.”

Lưu Lộ nhoẻn miệng cười trong trẻo, rạng rỡ như bầu trời sao, lanh lợi gật đầu, chào tạm biệt Dương Đào rồi bắt xe khách ra về, Dương Đào nhìn theo bóng dáng vừa quen thuộc vừa xa lạ mỗi lúc một xa, trong lòng buồn vui lẫn lộn…

– Mẹ ơi, mẹ ở trên trời có nhìn thấy không? Con gái mẹ đã trưởng thành rồi…

Về đến nhà, Cao Tuấn đang làm cơm tối, Dương Đào ôm anh từ phía sau, tựa trán sau gáy anh, “Đừng nấu phần em, em ăn ở ngoài rồi.”

“Ăn rồi hả? Với ai thế?”

“Anh đoán xem!”

“Anh làm sao đoán được?” Cao Tuấn quay lại nhìn Dương Đào, nhéo mặt cậu một cái, “Bí hiểm dọa anh à? Nói mau, ai?”

Cao Tuấn còn tưởng anh nhéo đau Dương Đào, vì đôi mắt cậu bỗng nhiên rớm lệ, “Lộ Lộ.”

“Lộ Lộ?” Cao Tuấn trố mắt, không thể tin mà nhìn Dương Đào, “Thật không? Lộ Lộ về rồi hả?”

Thấy Dương Đào gật đầu lia lịa, Cao Tuấn thoạt nhìn còn phấn khởi hơn cả cậu, “Tốt quá rồi, cảm ơn Ngọc Hoàng đại đế Quan Âm Bồ Tát Như Lai Phật Tổ phù hộ, Lộ Lộ về rồi, tuyệt quá rồi ha ha ha!”

“Nó sắp mười lăm tuổi, đã là thiếu nữ rồi, đúng là kén biến thành bướm mà, nếu trông nó không hệt mẹ thì em đã không nhận ra.” Dương Đào nói, không thể kìm được vẻ muốn khóc.

Cao Tuấn hiểu, cậu đã chờ đợi ngày này quá lâu, thương nhớ và muộn phiền tích trữ bao năm cùng nhau bộc phát ngay giờ phút này, muốn kìm nén cũng không được, nên để nước mắt trào ra, rửa sạch hồi ức phủ bụi trong lòng cậu, nhưng anh vẫn đặt tay lên vai Dương Đào, cố gắng an ủi, “Đừng khóc, thằng ngốc này, em gái về là chuyện vui, hai anh em cuối cùng cũng được đoàn tụ, phải vui lên mới đúng, khóc gì mà khóc?”

“… Nhưng mà, bọn em cũng xa cách rồi.” Dương Đào nghẹn ngào, lẩm bẩm đáp.

“Tất nhiên, tám năm rồi mà, nhưng tình thân máu mủ không bao giờ thay đổi được, hai đứa vẫn mãi mãi là anh em một mẹ sinh ra.”

Mỗi khi Dương Đào bộc lộ phần yếu ớt, Cao Tuấn đều ôm cậu vào lòng, dịu dàng an ủi, bàn tay ấm áp nhẹ nhàng đặt trên lưng cậu, xua tan đau đớn và ưu sầu cho cậu, hệt như năm đó, chưa bao giờ thay đổi.

Sau khi gặp lại Lưu Lộ, tâm trạng Dương Đào bừng sáng như ánh nắng giữa Hè, ca hát ở quán bar cũng nhiệt tình hơn hẳn.

Chu Hạo Vũ gói trọn tất cả mừng vui của cậu vào trong mắt, trái tim càng khó nén rung động, hắn ngồi trước quầy bar, im lặng ngắm nhìn cậu, khuôn mặt khẽ ửng đỏ dưới ánh đèn mờ, đôi mắt sáng quắc tập trung nhìn cậu, đầu lưỡi nóng hổi vươn ra, khe khẽ liếm môi.

“Anh Hạo, em điều tra rồi, Thanh Vũ vẫn sống cùng Cao Tuấn, tám năm trước Cao Tuấn nhận nuôi Thanh Vũ mồ côi lưu lạc đầu đường, theo Tống Huy nói thì quan hệ của hai người đó hình như càng ngày càng lạ.”

“Hừm, thì ra là vậy, cũng khó trách, tám năm sống cùng nhau, không có cảm tình mới lạ.” Chu Hạo Vũ cười khẩy, khinh bỉ thông tin này, “Nhưng tao đã chấm Thanh Vũ, không đến lượt thằng tép riu nào hết.”

A Lượng nở nụ cười tàn độc, vẻ mặt trông đợi cuộc vui.

Chu Hạo Vũ không chớp mắt ngắm nhìn bóng dáng thâm tình biểu diễn trên sân khấu, đôi mắt tăm tối lặng lẽ sáng lên.

Có lẽ, đúng như A Lượng nói, bất chấp thủ đoạn cũng được, miễn có thể khiến em thuộc về tôi, thì ác độc hơn nữa cũng xứng đáng.

Hát hết bài, Dương Đào trở lại phòng hóa trang, dùng khăn giấy thấm nước tẩy trang tau sạch phấn trên mặt.

“Thanh Vũ, A Lượng gọi cậu đến quầy bar kìa!” Thiên Lệ đi vào, khoanh tay trước ngực, ánh mắt lấp lóe chút xảo quyệt rất khó nhận ra.

Thiên Lệ hiểu Chu Hạo Vũ, dù sao cũng đi theo hắn đã lâu, biết hắn thuộc dạng người không từ thủ đoạn để đạt mục đích, mà Dương Đào tuy cứng rắn nhưng bản tính vẫn thiện lương, không biết đề phòng người khác, nếu cậu lọt vào bẫy của Chu Hạo Vũ, kết quả chỉ có thảm khốc mà thôi.

Liệu ngay hôm nay, cậu có sa ngã tận cùng…

Màn đêm dần buông, quán bar phát nhạc êm ái dịu dàng, nhân viên phục vụ đặt ly rượu vang trước mặt Chu Hạo Vũ, chất lỏng màu đỏ trong ly sóng sánh, lấp lánh lẳng lơ dưới ánh đèn.

“Anh Hạo tìm em hả?” Dương Đào vừa gội đầu sấy tóc, mùi dầu gội thoang thoảng tỏa ra, mái tóc nhẹ nhàng thanh thoát, khuôn mặt nhẹ nhàng thanh thoát, tất cả đều nhẹ nhàng thanh thoát.

“Mấy hôm nay em thể hiện tốt lắm, doanh số quán bar tăng lên không ít, rất nhiều khách chỉ đích danh muốn nghe em hát đó!” Chu Hạo Vũ mỉm cười khen ngợi, nhẹ vỗ vai Dương Đào, “Sau này chắc vất vả hơn rồi, phải gắng nhé!”

“Vâng, em sẽ cố gắng.”

“Thanh Vũ, hiếm khi anh Hạo khen ai, sao không cảm ơn anh Hạo đi!” A Lượng đứng bên cạnh Chu Hạo Vũ, tươi cười rạng rỡ với Dương Đào.

“Vâng, cảm ơn anh Hạo!” Dương Đào không chút nghĩ ngợi cảm ơn, thầm nghĩ chỉ cần Chu Hạo Vũ không nói những lời khiến cậu khó chịu, thì hắn muốn thế nào cậu cũng đối phó được.

“Ha ha! Phải rồi Thanh Vũ này, nếu có khách nào thích em, cho em tiền típ hoặc tặng em thuốc lá gì đó thì em nên nhận, tôi nghe nói có lần em từ chối, làm thế sẽ khiến người ta giận đấy.” Chu Hạo Vũ vừa nói, vừa lơ đãng nhận một điếu thuốc từ tay A Lượng, đưa cho Dương Đào, “Nào, hút điếu thuốc đi, đây là hàng ngoại, mùi vị được lắm.”

Dương Đào nghiện thuốc lá từ nhỏ, lại nghe đến hàng ngoại thì rất tò mò, không hề nghĩ ngợi nhận lấy điếu thuốc, chờ A Lượng châm lửa xong thì hút ngay một hơi.

Kẹp điếu thuốc giữa ngón tay, Dương Đào phát hiện nó không nhỏ như thuốc bình thường, nhưng cũng không lớn hơn quá nhiều, hút xong thấy hơi choáng váng, cậu thử thêm lần nữa, mà sau lần thứ hai này, điếu thuốc trong tay như thả bùa mê cho cậu, khiến cậu không thể hút lần thứ ba, thứ tư, tới khi cảm giác choáng váng càng lúc càng rõ rệt…

“Thanh Vũ à, thuốc này không có nhiều đâu, sau mà thích thì cứ hỏi A Lượng.”

Dương Đào gật đầu, hờ hững đáp lời Chu Hạo Vũ, Chu Hạo Vũ cũng nở nụ cười với cậu, từ đầu tới cuối hai người vẫn như đôi bạn thân lâu năm, hữu nghị thân thiện.

Cuối tuần sau đó, Lưu Lộ gạt Lưu Đại Quốc, xin đến nhà bạn chơi, vừa ăn cơm trưa xong đã chạy ra khỏi nhà lén gọi cho Dương Đào, nhận được điện thoại của em gái, Dương Đào xúc động khó nén, gọi Cao Tuấn đang ngủ trưa dậy, hai người cuống cuồng thay quần áo gọn gàng, vội vã chạy đến chỗ hẹn với Lưu Lộ.

“Ối! Lộ Lộ đẹp quá rồi nhỉ, chú không nhận ra luôn đó nha cô gái!” Vừa trông thấy Lưu Lộ, Cao Tuấn đã phấn khởi khen ngợi, khiến cô bé đỏ bừng cả mặt, xấu hổ vô cùng.

“Nhà cháu gien tốt, đành chịu vậy thôi!” Lưu Lộ đắc ý tươi cười.

“Đi! Anh đưa em đi chơi!” Dương Đào kéo tay Lưu Lộ, ba người cùng đi dạo phố, mua quần áo, ăn vặt, vào công viên giải trí chơi trò chơi thỏa thích cõi lòng. Cao Tuấn và Dương Đào bận rộn kiếm sống, gần như rất ít khi kết bạn đi chơi, nhân cơ hội này, hai người hiểu rõ lòng nhau, thỏa mãn nhiệt tình tận hưởng cảm giác hẹn hò.

Ăn tối xong, Dương Đào và Cao Tuấn đưa Lưu Lộ về hẻm Nghênh Xuân, xa cách nhiều năm mới được nắm tay em gái cùng đi vào hẻm, cõi lòng Dương Đào trăm mối ngổn ngang, chỉ tám năm mà cảm giác như đã qua thế kỷ.

Cậu vẫn nhớ rõ buổi tối hôm đó, Cao Tuấn cho cậu tiền, bảo cậu đi mua quà vặt cho em gái, cậu bèn dắt Lưu Lộ đi mua một túi kẹo sữa Thỏ Trắng, bóc kẹo đút vào miệng cô bé, nhìn cô bé phấn khởi ngậm kẹo, khuôn mặt mãn nguyện cực kỳ.

Khoảnh khắc đó, bản thân cậu cũng hạnh phúc vô cùng…

Đối với hẻm Nghênh Xuân, Lưu Lộ lại không có ấn tượng gì sâu đậm, khi ấy cô bé còn quá nhỏ, rất nhiều chuyện đã mơ hồ trong ký ức, cô chỉ im lặng đi theo anh hai vào sâu trong hẻm, âm thầm quan sát vẻ mặt cậu, phát hiện khuôn mặt cậu không ngừng đổi sắc, khi thì phiền muộn, khi thì hân hoan, thay đổi trong nháy mắt, như chìm sâu vào ký ức, trăn trở không ngừng.

Ba người trèo lên sân thượng, hoàng hôn đã buông xuống, ánh nắng không còn chói mắt, trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.

“Lộ Lộ biết không, hồi nhỏ cháu còn nhảy múa ở chỗ này cho bọn chú xem đấy, lúc đó cháu đáng yêu cực kỳ!” Cao Tuấn sực nhớ ra gì đó, thích thú dạt dào nói.

“Thật ạ? Có vẻ từ hồi đó cháu đã có tế bào nghệ thuật rồi!” Lưu Lộ lắc lắc đuôi tóc, đôi mắt long lanh mỉm cười, “Thế cháu múa lại một bài cho chú với anh xem nhé, cháu vừa học đấy!”

Thấy Dương Đào và Cao Tuấn cùng thích thú gật đầu, Lưu Lộ rút điện thoại ra mở nhạc, bắt đầu nhảy múa theo giai điệu, đó là điệu múa hiện tại với tiết tấu chậm rãi, Lưu Lộ uyển chuyển nhẹ nhàng, mũi chân như đặt trên mây, khóe miệng khẽ cười, từng động tác đều mượt mà tự nhiên, như bông sen trắng bồng bềnh trên mặt hồ, thuần khiết mà tao nhã.

Dương Đào kinh ngạc nhìn, thấp thoáng như gặp lại cô bé ngân nga bài hát thiếu nhi, mỉm cười ngây ngô và động lòng người với cậu.

Cao Tuấn cũng kinh ngạc nhìn Dương Đào, cùng không hẹn mà nhớ lại buổi tối tĩnh lặng ấy, Lưu Lộ ca hát, Dương Đào khẽ cười, tất cả đều đẹp đẽ, đẹp đẽ tới không nỡ chạm vào, không nỡ khinh bạc.

Cảm nhận được cái nhìn của Cao Tuấn, Dương Đào quay sang nhìn anh, ánh mắt dịu dàng chan chứa, hai người nhìn nhau cười, lúm đồng tiền ẩn hiện, khóe mắt cong vút xinh đẹp, hàng mi dày nhuốm ánh chiều tà, như lớp bột phấn vẩy ra đỏ rực, hai người lặng im đối diện nhau, không cần nói với nhau điều gì, nhưng cả hai đều đã sáng tỏ…

— Tôi yêu người như vậy, thi ca hay ngôn từ hoa mỹ đều không thể hình dung tình yêu của tôi đối với người, tôi yêu người như vậy đó…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui