Đầu lông mày lạnh lùng của Hoắc Cao Lãng khẽ nhếch lên, nhìn anh ta bằng ánh mắt mỉa mai: “ chờ có ngày đó rồi hẳng cười.
Bây giờ tự lo tốt cho mình trước đi”.
- “Ha.” Thẩm Ý Hiên lại rót rượu, nhưng trong mắt không hề có ý cười.
Anh ta lại nhìn Lưu Mẫn đang ngồi gần đó nhưng trong mắt không hề có anh ta, nheo mắt nói: “phụ nữ như quần áo.
Mấy năm nay ông đây không mặc quần áo cũng không chết được.”
Câu nói này vừa dứt rõ ràng tay Lưu Mẫn khẽ run, làm ly rượu cầm trong tay cũng lắc lư.
Làm rượu bên trong ly run nhẹ lên.
Nhưng điều này làm sao qua được mắt của Hoắc Cao Lãng.
Hoắc Cao Lãng thản nhiên đặt ly rượu xuống: “ Lưu Mẫn, tôi hỏi cô.
Nếu được giết chết cậu ta lúc này cô có muốn không?”.
Lưu Mẫn không nghĩ lại chỉa mũi thuyền về phía mình, cô im lặng một lúc, mới thản nhiên nhíu mày, rồi uống sạch ly rượu trong tay mới chậm rãi thốt lên một chữ: “ không”.
Thẩm Ý Hiên bất ngờ với câu trả lời này, nhìn chằm chằm vào Lưu Mẫn, như đang chờ nghe lý do.
Khi trong lòng còn dâng lên một chút hy vọng thì nghe Lưu Mẫn lạnh nhạt nói.
- “ tôi ngại bẩn tay mình”.
Giọng nói không một chút hơi ấm của Lưu Mẫn vang lên.
Thẩm Ý Hiên bị chặn họng, cười như không cười nhìn Lưu Mẫn chằm chằm, sau đó giơ tay ấn lên mi tâm.
Đầu tiên chẳng nói gì, lát sau lại rót rượu rồi uống một hơi cạn sạch.
Sau đó anh ta dằn ly xuống, lạnh lùng cười nhạo: “ thì ra là em hận tôi đến như vậy”.
Nói xong liền quay người đi ra khỏi bàn.
Lạc Hiểu Nhiên ngồi bên cạnh còn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì, cô chỉ thấy được nét mặt Lưu Mẫn không được thoải mái, cô khẽ đụng bàn tay đang để trên đùi của Hoắc Cao Lãng nhỏ giọng hỏi: “ xảy ra việc gì vậy anh”.
Hoắc Cao Lãng vừa đảo mắt qua đã trông thấy Lạc Hiểu Nhiên đang nhàn nhã ngồi bên cạnh.
Nhìn vào đĩa đồ ăn trước mặt cô đã vơi đi nhiều, ánh mắt anh lóe lên ý cười nhàn nhạt, anh xoa tóc sau lưng cô: “ không có việc gì, em ăn no chưa”.
- “ ừm, em no rồi”.
- “ ừm, vậy ăn chút trái cây đi.” Nói rồi liền đem đĩa trái cây để trước mặt cô.
- “ anh từ lúc nào mà trở thành quản gia rồi, chăm em kỹ như vậy.” Lạc Hiểu Nhiên nhỏ giọng nói nữa đùa nữa thật đủ để Hoắc Cao Lãng nghe, nhưng lại lấy miếng lê bỏ vào miệng.
Hoắc Cao Lãng nhìn cô: “ vậy em có thích không”.
- “ nếu em nói không thích được không”.
Tâm trạng của Lạc Hiểu Nhiên cực kỳ tốt bởi vị ngọt trong miệng, hoàn toàn không đếm xỉa đến vẻ mặt của anh.
Lạc Hiểu Nhiên lấy một miếng đưa cho anh, thấy anh không nhận lấy, cô nhướng mắt: “ giận rồi sao”.
Dáng ngồi của Hoắc Cao Lãng rất thoải mái, hai tay khoanh trước ngực, anh hờ hững nhìn cô: “ anh không rảnh”.
- “ không rảnh mà còn bày ra vẻ mặt đó.
Anh định ăn vạ với em sao”.
- “ Hiểu Nhiên gần đây anh thấy mình đã nuông chiều em quá nhiều rồi, có phải tối nay nên dạy dỗ lại một chút không”.
Hoắc Cao Lãng mập mờ nói bên lỗ tai cô.
Lạc Hiểu Nhiên trố mắt nhìn anh định nói gì đó, thì nghe Thẩm Ý Hiên nói: “ hai người đừng có ở trước mặt chúng tôi rải cơm chó.
Cơm này bọn cẩu độc thân chúng tôi nuốt không trôi”.
- “ cũng tại anh”.
Lạc Hiểu Nhiên không nhìn Hoắc Cao Lãng nữa mà quay sang nói chuyện với Lưu Hiểu.
- “nuốt không trôi thì cũng phải gáng nuốt”.
Không biết Thẩm Ý Hiên quay trở lại từ lúc nào, nghe Hoắc Cao Lãng nói bỗng nhiên cười giễu một tiếng, như có như không lạnh nhạt nói một câu: “ phụ nữ ấy, chính là rất dễ thay đổi”.
Lạc Hiểu Nhiên đang nói chuyện với Lưu Hiểu chợt dừng lại, mơ hồ nghe ra chút ý tứ gì đó trong câu nói của anh ta.
Cô vô thức cảm thấy Thẩm Ý Hiên và Lưu Mẫn có chuyện trong lòng, liền ngẩng đầu nhìn Lưu Mẫn.
Nhưng Lưu Mẫn lại không nhìn cô.
Chỉ đứng lên lúc quay người, Lưu Mẫn chỉ thờ ơ nói một câu: “ tôi có chút không khoẻ, về phòng trước, tạm biệt”.
Thấy Lưu Mẫn bỏ đi, Lạc Hiểu Nhiên cũng vội nói với Hoắc Cao Lãng: “ em đi xem chị ấy một chút”.
Nói xong cũng không đợi anh đồng ý liền đứng dậy nắm tay Lưu Hiểu đi theo.
Lưu Mẫn vừa về phòng chưa bao lâu, thì Lạc Hiểu Nhiên và Lưu Hiểu đã lên theo.
Nhìn Lạc Hiểu Nhiên và Lưu Hiểu nắm tay nhau bước vào, Lưu Mẫn hỏi: “ sao hai đứa không ở ngoài kia, theo chị lên đây làm gì”.
- “ chị sao vậy, trong người chỗ nào không thoải mái”.
Lạc Hiểu Nhiên hỏi.
- “ chị không sao, chỉ hơi đau đầu nằm nghỉ một chút sẽ không sao”.
Lưu Mẫn nhẹ cười nói.
Lưu Hiểu hỏi: “ chị thật sự không sao chứ”.
- “ ừm, được rồi, chị không phải trẻ con chị tự chăm sóc mình được, trong mắt hai đứa chị không đáng tin hả”.
- “ sự thật là như vậy còn gì.” Lưu Hiểu nhanh miệng trả lời.
Lưu Mẫn nheo mắt nhìn: “ em đấy, miệng lưỡi lúc nào cũng nhanh nhạy, thật tình không biết em giống ai”.
- “ chị nghĩ xem”.
Thấy Lưu Mẫn có thể cười nói thế này thì cả ba mới thoải mái.
Lưu Mẫn nhìn Lạc Hiểu Nhiên hỏi: “ em chạy lên đây Hoắc Cao Lãng có biết không”.
- “ dạ biết”.
Lạc Hiểu Nhiên trả lời, liền ấp úng hỏi thắc mắc ở trong lòng, từ lần trước ở quán cà phê thái độ nhìn thấy Thẩm Ý Hiên trên tivi và thái độ hiện giờ của Lưu Mẫn làm cô có chút lo lắng nên đành hỏi: “ chị và anh Thẩm đó là như thế nào”.
Lưu Mẫn đứng dựa vào cửa sổ, ánh mắt liếc hờ xuống phía dưới, trong con ngươi thấp thoáng bóng dáng của Thẩm Ý Hiên đang ngồi dựa vào ghế nhàn nhạt uống rượu, cô chậm rãi lên tiếng: “ anh ta là người đàn ông chị từng nói với em”.
- “ là chồng trước của chị”.
Lạc Hiểu Nhiên nhanh miệng hỏi sau đó liền ngỡ ngàng đưa hai tay lên che miệng lại.
Lưu Mẫn gật đầu: “ ừm”.
Lạc Hiểu Nhiên đi tới trước mặt Lưu Mẫn quan tâm hỏi: “ chị biết tới đây sẽ gặp được anh ta sao chị vẫn tới”.
- “ là Hoắc Cao Lãng có ý mời chị đến.
Gần đây chị không được thoải mái muốn đổi không khí, chị cũng không nghĩ tới là anh ta cũng ở đây”.
Đôi mắt xinh đẹp của Lạc Hiểu Nhiên thoáng ảm đạm: “ nếu chị không thoải mái thì nói cho em biết nhé.
Em biết chị và Cao Lãng đều muốn em vui vẻ, cho nên chị mới nhận lời tới đây”.
- “ ừm.
Chị biết rồi, hai đứa mau xuống dưới đi, chị muốn nghỉ ngơi một lúc.”
- “ dạ”.
Lưu Mẫn đã nói như vậy hai người cũng không nán lập tức đi ra khỏi phòng.
Nhìn cửa phòng đóng lại, Lưu Mẫn sững sỡ đứng bất động tại chỗ, thật lâu vẫn không thể hoàn hồn..