Sau khi, Lạc Hiểu Nhiên cùng Lưu Hiểu đi rồi.
Hoắc Cao Lãng mới nhìn Thẩm Ý Hiên hỏi: “ sao vậy”.
Thẩm Ý Hiên lạnh lùng, không hé răng.
Giang Kiêu hiểu rỡ, cười nghiền ngẫm: “ cậu biết rõ rồi còn hỏi”.
Hoắc Cao Lãng ngước mắt lên, vài giây sau mới thản nhiên nói: “ tôi không biết rõ cái gì, tôi mời Lưu Mẫn đơn giản là chỉ muốn Hiểu Nhiên thoải mái.
Người ta đâu có để cậu ta trong mắt, tự mình suy diễn nhiều”.
Giang Kiêu nhướng mày: “ mấy ngày này cố gắng mà tận hưởng đi”.
Anh ta vỗ vai Thẩm Ý Hiên.
Thẩm Ý Hiên chỉ liếc một cái, chưa kịp nói đã thấy Lạc Hiểu Nhiên cùng Lưu Hiểu đi xuống.
Thẩm Ý Hiên lo lắng hơi: “Hiểu Hiểu chị em thế nào”.
- “ dạ, chị nói chỉ đau đầu nằm nghỉ một lúc sẽ không sao”.
Nghe Lưu Hiểu trả lời, Thẩm Ý Hiên ngẩng đầu nhìn lên thì cửa sổ đó đã buông rèm xuống từ lúc nào, anh ta chán nản thở dài.
- “ trẻ nhỏ cho em”.
Không biết từ lúc nào Mạc Lâm đã đi tới ngồi cạnh Lưu Hiểu, còn gấp một cánh gà mới nướng xong bỏ vào dĩa của cô.
- “ anh bỏ độc vào đây đúng không”.
Lưu Hiểu làm sao có thể tin tưởng người đàn ông trước mặt này có lòng tốt, cô gấp cánh gà để lại phía Mạc Lâm rồi nói: “ tốt nhất là anh tự ăn đi.
Ông chú”.
- “ cũng được, hương vị cũng không tệ lắm”.
Mạc Lâm không nghĩ nhiều liền lấy cánh gà cắn mấy miếng như muốn chứng minh điều gì, anh ta nhướng mắt nhìn Lưu Hiểu.
Lưu Hiểu nhìn gương mặt gợi đòn của Mạc Lâm thì cười giễu: “ không tệ, thì tự mình mà ăn.
Tôi đây tay chân lành lặn không cần anh lấy cho.”
- “ hai người có phải quen biết nhau từ trước không.
Từ lúc gặp nhau cô bé này luôn khó chịu với cậu”.
David hỏi.
Mạc Lâm nhướng mày, cuối cùng cũng nói: “ ừm, trẻ nhỏ qua đường không xem đèn giao thông, không cẩn thận đụng trúng xe tôi.”
- “ là cô bé lần trước cậu nói”.
Giang Kiêu hỏi.
Mạc Lâm cười cười.
- “ mẹ nó ông chú, anh nói cho rõ là đụng trúng tôi, hại tôi phải nằm viện bây giờ chân còn bị một cái sẹo.
Anh sao ăn nói lật lọng như vậy.” Lưu Hiểu tức giận chửi thề mắng Mạc Lâm.
Nghe Lưu Hiểu nói trên chân có một cái sẹo liền nhanh mắt nhìn xuống quả thật gần đầu gối có một cái sẹo khá dài làm mất thẩm mỹ, Mạc Lâm đưa tay muốn sờ lên thì bị Lưu Hiểu vỗ lên bàn tay: “ anh muốn làm gì”.
- “ tôi sắp xếp người điều trị sẹo cho em”.
Mạc Lâm nói: “ coi như tôi trả nợ cho em”.
- “ không cần, anh tự lo cho mình trước đi.” Lưu Hiểu cười nhạo, nhìn Mạc Lâm bằng ánh mắt tràn đầy hận ý: “ ai cần anh sắm vai người tốt ở đây”.
Mạc Lâm hừ lạnh.
Thấy hai người sắp cãi ầm lên, Hoắc Cao Lãng bất đắc dĩ xoa ấn đường: “ được rồi, ăn cũng không ngăn được miệng của hai người”.
Lưu Hiểu đói bụng lâu rồi, dứt khoác bỏ Mạc Lâm ngoài mắt làm lơ vẻ mặt thờ ơ mang theo vài phần giễu cợt của Mạc Lâm, bắt đầu ăn.
Cuối cùng khẩu vị của Mạc Lâm cũng tăng lên rất nhiều, có lẽ do chọc giận Lưu Hiểu làm anh ta cảm thấy thích thú.
Mọi người cùng nhau trò chuyện đến hơn mười một giờ mới quay trở lại phòng.
Trước khi quay về phòng ngủ, Lạc Hiểu Nhiên đi theo Lưu Hiểu về phòng sẵn tiện xem Lưu Mẫn như thế nào.
Thấy Lưu Mẫn yên ổn ngủ thì mới quay trở về phòng.
Lạc Hiểu Nhiên đang đi thì Thẩm Ý Hiên bỗng nhiên xuất hiện đi đến trước mặt cô.
Anh ta hỏi: “ cô ấy thế nào rồi”.
- “ chị ấy đã ngủ rồi”.
- “ ừm”.
Thẩm Ý Hiên nghe được câu trả lời thì quay lưng đi.
Lạc Hiểu Nhiên nhìn theo bóng lưng của anh ta thì thở dài.
Điện thoại trên tay cô đột nhiên reo lên, nhìn số hiển thị trên màn hình, cô nhăn mày, trong lòng dâng lên một nỗi bất an.
Cô vô thức nhìn vào màn hình mà không có ý định bắt máy, chuông reo rồi lại tắt, reo thêm một nữa cô mới chậm chạp bắt máy, giọng nói nhỏ dần: “ alo”.
Lúc cô đi về phòng trong tình trạng hơi thất thần và mệt mỏi, vừa mở cửa ra thì thấy Hoắc Cao Lãng từ phòng tắm đi ra, trên người mặc chiếc áp choàng màu đen, tóc vừa mới gội xong còn ướt, anh lắc lắc đầu vài cái.
Nhìn thấy Lạc Hiểu Nhiên đứng ngây ngô ở đó.
Anh lên tiếng: “ sao vậy, em đứng ngây ra đó làm gì”.
Lạc Hiểu Nhiên nhìn người đàn ông đứng đó, có chút không thật, lần đầu tiên cô gặp anh, là bộ dáng lạnh lùng, lần thứ hai cô gặp anh vẫn là bộ dáng lạnh lùng còn thêm cợt nhã trêu đùa cô, những lần sau đó đều là giúp cô thoát khỏi tình huống nguy hiểm và đều kèm theo sau là một điều kiện mà cô nghĩ có lẽ suốt đời này cô sẽ không đồng ý, nhưng dường như ông trời đã an bài sẵn tất cả mọi thứ, tưởng chừng như cô và anh sẽ chẳng có cơ hội gặp lại, nhưng sau tất cả cô là lại người chủ động đến tìm anh, và sau đó tất cả mọi chuyện xảy ra.
Hiện giờ anh đứng trước mặt cô vẫn là bộ dạng lạnh lùng nhưng lời nói đối với cô lại rất nhẹ nhàng và ấm áp.
Đoạn tình cảm này mặc dù có rất nhiều khó khăn nhưng anh luôn tình nguyện gánh vác hết tất cả, anh vì cô mà đối đầu với nhà họ Hoắc, anh vì cô mà cam tâm tình nguyện rời bỏ Hoắc thị.
Tiếng nói của anh kéo cô về thực tế: “ à, em đi tắm “.
Cô cúi đầu đi ngang qua người anh muốn đi vào phòng tắm, nhưng rất tiếc anh vòng tay qua eo cô, ôm lại: “ em sao vậy, có chuyện gì à”.
Lạc Hiểu Nhiên bị anh ôm lại cũng không ngạc nhiên, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, bốn mắt nhìn nhau, nh mắt thâm thúy của người đàn ông lướt qua khuôn mặt cô, giọng điệu dịu dàng khàn khàn: “ sao vậy, trong người không thoải mái sao”.
Lạc Hiểu Nhiên không đáp, hỏi lại: “ em sấy tóc cho anh nhé”.
Giọng điệu của anh rất lạnh nhạt, ánh mắt vẫn luôn dừng trên mặt cô: “ em chưa trả lời cậu hỏi của anh”.
Lạc Hiểu Nhiên nắm tay anh đi đến ghế để anh ngồi xuống, cô lấy anh ném ở trên bàn thuận tay lau tóc cho anh, cô nói: “ em có làm sao đâu, chỉ là có chút cảm động thôi”.
Bàn tay Hoắc Cao Lãng đặt trên eo cô khẽ xoa: “ việc gì làm em cảm động.”
- “ Cảm động vì những việc anh làm vì em”.
Hoắc Cao Lãng nở nụ cười, tiện đà kéo tay cô lại, ôm cô ngồi lên đùi mình, hôn lên môi cô: “ Hiểu Nhiên chúng ta là vợ chồng, những việc này là chuyện anh nên làm”.
Lạc Hiểu Nhiên quay đầu cắn ngược lên môi anh, thấp giọng nói: “ cám ơn anh”.
Hoắc Cao Lãng hôn lên môi cô hết lần này đến lần khác: “ Hiểu Nhiên, anh không muốn nghe những lời vô nghĩa này”.
Mới vào phòng, Lạc Hiểu Nhiên còn chưa vệ sinh, rất sợ mình bị anh dụ dỗ, làm ra chuyện đó.
Cô vội chặn trước ngực anh lại, nét mặt đứng đắn nói: “ anh… anh để em đi tắm trước đã”.
- “ xong rồi tắm luôn một lần”.
- “ anh, người em dơ lắm, thật khó chịu”.
Lạc Hiểu Nhiên cố đẩy đầu anh khỏi ngực mình.
- Ừ." Hoắc Cao Lãng cười nhẹ, tay vỗ lên mông cô: “ đi đi, tắm xong ngủ sớm một chút”.
- “ anh có việc sao.” Lạc Hiểu Nhiên nhẹ giọng hỏi.
Hoắc Cao Lãng lại hôn lên mặt cô, là nụ hôn vuốt ve trìu mến: “ anh đi gặp David và mấy người kia một chút”.
Lạc Hiểu Nhiên nhìn khuôn mặt bình tĩnh đẹp trai của anh, cũng không hỏi nhiều: “ dạ, vậy anh đi đi”..