Sáng sớm ngày hôm sau, Hoắc Cao Lãng trở mình, bàn tay chạm vào phần giường còn lưu lại chút hơi ấm, anh bỗng mở mắt.
Cuộc sống sinh hoạt của Lạc Hiểu Nhiên rất tốt, tuy thỉnh thoảng thức khuya nhưng sáng vẫn dậy rất đúng giờ.
Bây giờ còn sớm, cả nhà vẫn đang ngủ say, Hoắc Cao Lãng trở mình ngồi dậy thì thấy Lạc Hiểu Nhiên từ phòng tắm đi tắm, cô đã chuẩn bị sạch sẽ gọn gàng.
Cô cột mái tóc dài lên, quấn thành một khối tròn sau đầu, trên cái trán trắng nõn đọng lại vài giọt nước, trông sạch sẽ lại thoải mái.
Giờ phút này Lạc Hiểu Nhiên đang đưa lưng về phía anh, cô đóng cánh cửa phòng tắm lại, không chú ý anh đã thức.
Hoắc Cao Lãng đã đứng dưới giường ngắm cô.
Ánh nắng mai phản chiếu bóng dáng cô gái mặc chiếc váy màu kem dáng váy ngắn trên đầu gối một chút trông nhu hòa nhỏ nhắn.
Mãi đến khi Lạc Hiểu Nhiên bị Hoắc Cao Lãng ôm từ phía sau mới giật mình quay đầu, trông thấy Hoắc Cao Lãng thì thở phào nhẹ nhõm: “Chào buổi sáng ông xã, em làm phiền đến anh sao.”
“Chào buổi sáng.” Hoắc Cao Lãng cong miệng: “ bà xã, sao em không ngủ em thêm một chút”.
- “ em đã quen rồi, không ngủ thêm được nữa”.
Giọng nói cô mềm mại, rất thích hợp với buổi sáng tinh mơ.
- “ sau này về nhà buổi sáng cứ ngủ thêm một lúc, em không cần phải dậy sớm như vậy.” Hoắc Cao Lãng nói xong thì Lạc Hiểu Nhiên vâng một tiếng, tuy nhiên anh vẫn chưa có ý định buông tay, đến tận khi Lạc Hiểu Nhiên nghiêng đầu nhìn sang anh mới hôn lên môi cô một cái: “nụ hôn buổi sáng”.
Mặt Lạc Hiểu Nhiên nóng lên, đáy mắt lóe lên chút ngượng ngùng khiến Hoắc Cao Lãng buông cô ra đi vào phòng tắm vẫn cười tươi.
Lúc Hoắc Cao Lãng dẫn tay Lạc Hiểu Nhiên đi xuống lầu trên bàn ăn được sắp xếp sẵn, hầu như đã có mặt đầy đủ trên bàn ăn.
Hoắc Cao Lãng kéo ghế giúp Lạc Hiểu Nhiên ngồi bên cạnh Lưu Mẫn, sau đó anh kéo ghế ngồi đối diện cô.
Vừa ngồi xuống Lạc Hiểu Nhiên liền quan tâm hỏi: “ chị ngủ có ngon không, đã khoẻ hơn chưa”.
Lưu Mẫn ngẩng đầu lên nhìn sang cô, cũng không thèm nhìn sang đối diện: “ chị khoẻ rồi”.
Không biết ai sắp chỗ mà Thẩm Ý Hiên lại ngồi đối mặt với Lưu Mẫn.
Lạc Hiểu Nhiên rất bình tĩnh, gật đầu với, lễ phép nói: “ vâng, chị không thoải mái liền phải nói với em nha”.
Trên bàn ăn không khí cũng dễ chịu, vừa ăn vừa trò chuyện.
Ăn xong, Hoắc Cao Lãng nắm tay Lạc Hiểu Nhiên lên phòng.
- “ anh có việc gì”.
Lạc Hiểu Nhiên khó hiểu hỏi, mới ăn sáng xong dẫn cô lên phòng làm gì.
Hoắc Cao Lãng vẫn nắm tay cô đi lên lầu, cũng may cô mặc chiếc dáng chữ A nên bước chân cũng nhanh nhẹn hơn không bị bó chặt.
Gần đến trước cửa phòng,
cô thấy Hoắc Cao Lãng vẫn không có ý buông tay mình ra nên mở miệng hỏi: “ Hoắc tổng, anh có thể nói cho em biết có chuyện gì không?”
- “ em gọi anh là gì”.
Hoắc Cao Lãng mở cửa phòng để cô đi vào, anh đóng cửa trên mặt anh hiện lên nụ cười mà Lạc Hiểu Nhiên quen thuộc nhất: “ chẳng lẽ em không biết anh muốn gì sao”
Lạc Hiểu Nhiên né tránh nói: “ em làm sao biết”.
Hoắc Cao Lãng thấy cô né tránh thì khẽ cười, anh xoa đầu cô: “ không chọc em nữa.
Hôm nay anh có việc phải ra ngoài, em ngoan ngoãn ở nhà chờ anh nhé.
Buổi tối chúng ta sẽ có một bữa tiệc, sẽ có người đến giúp em chuẩn bị”.
Lạc Hiểu Nhiên nghe thế thì gật đầu đồng ý, sau lại do dự nhìn anh: “ tiệc gì thế anh.”.
- “ là một bữa tiệc nhỏ của chúng ta.”
Lạc Hiểu Nhiên gật đầu: “ ừm, vậy đi xuống thôi”.
Cô quay lưng muốn đi ra khỏi phòng.
- “ khoan đã” ở phía sau Hoắc Cao Lãng lên tiếng.
Lạc Hiểu Nhiên quay đầu nhìn anh.
Hoắc Cao Lãng đi tới, dừng bước trước mặt cô.
Vóc người anh cao lớn che chắn phần lớn ánh sáng phía sau, Hoắc Cao Lãng cúi đầu, ánh mắt anh nhìn cô sâu thẫm trầm tư.
Bởi vì khoảng cách rất gần nên Lạc Hiểu Nhiên hầu như phải ngẩng mặt lên đối diện với anh, tư thế này làm cô không thể né tránh, vừa muốn cúi đầu, lại nghe anh nói: “Đừng nhúc nhích.”
Lạc Hiểu Nhiên giữ nguyên tư thế nhìn anh.
Thực lòng, cô cũng không cam lòng dời tầm mắt khỏi anh, tuy rằng trái tim cô đang bắt đầu đập mạnh một cách đáng ghét.
Hoắc Cao Lãng giơ tay, ngón tay thon dài chậm rãi hướng về đôi má của cô.
Ngón tay ấm áp đan vào mái tóc cô, vén phần tóc đang phủ trên đôi má sang bên thái dương, Người đàn ông này chính là thuốc độc mê hoặc phụ nữ,ngón tay anh mang theo mùi hương nhè nhẹ, dễ dàng làm cô mất đi hô hấp, mất đi ý thức.
Lạc Hiểu Nhiên mải mê nhìn vào đôi mắt đen láy của Hoắc Cao Lãng, dần dần mất phương hướng trong hồ nước sâu thẫm tăm tối, càng vùng vẫy càng trầm luân.
Bờ môi của anh đã đặt trên đôi má mịn màng của cô, di chuyển dần xuống môi cô, cảm giác nhột nhột làm Lạc Hiểu Nhiên bỗng chốc run rẩy.
Hô hấp càng lúc càng khó khăn, nhịp tim càng lúc càng nhanh.
Hoắc Cao Lãng chỉ hôn một chút liền rời khỏi, lúc này anh quyến luyến tựa trán mình vào trán cô:l, khàn giọng nói: “ bảo bối, anh yêu em”.
Lạc Hiểu Nhiên hơi mở mắt nhìn sắc mặt của anh thoáng ngưng trọng, mặc dù lời nói “ anh yêu em”, anh đã nói với cô rất nhiều lần.
Nhưng lần này lại có cảm giác huyền bí và rung động biết chừng nào.
Thời điểm anh nói xong trái tim cô đập loạn nhịp biết chừng nào.
Cô nắm tay đặt lên ngực trái mình để anh cảm nhận được trái tim cô nó đập mạnh mẽ đến mức muốn vỡ tung ra.
Lạc Hiểu Nhiên thật sự sợ trái tim mình sẽ vỡ tung ra.
Cô rời khỏi trán anh, hướng đôi mắt trong sáng đến anh: “ ông xã, anh cứ như thế này, sau này em sẽ không nỡ rời xa anh đâu đấy”.
- “ ai cho phép em rời xa anh”.Anh nhấn mạnh lần nữa, ngữ điệu không lên cao nhưng lại lộ ra quyền uy vô pháp làm trái: “ nghĩ em cũng đừng nghĩ.”
Lạc Hiểu Nhiên khẽ thở dài, người đàn ông này quá ngang ngược đi.
Hoắc Cao Lãng hài lòng, ánh mắt thoáng dịu dàng, nói: “ thời gian rảnh em ngủ thêm một chút, đừng để bản thân bị mệt mỏi”.
Lạc Hiểu Nhiên nhìn cảnh này trong lòng khỏi cảm thán, miệng lại nói: “ anh nuôi vợ hay nuôi heo vậy.”.
Hoắc Cao Lãng cười nhạt: “ hửm, em nói rõ”.
- “ hết bảo em ăn, rồi lại bảo em ngủ”.
Lạc Hiểu Nhiên vội vàng nói, còn quơ tay múa chân phụ hoạ theo.
Hoắc Cao Lãng thấy thế, bất đắc dĩ than nhẹ: “ anh muốn tốt cho em”.
- “ em biết”.
Cô phủi phủi chút bẩn trên áo anh: “ anh nhanh đi đi, không lại bị trễ”.
- “ ừm”.
Anh hôn lên trán cô, rồi nắm tay cô đi xuống nhà thêm lần nữa..