Lạc Hiểu Nhiên đứng ngoài ban công của phòng ngủ. Sự trống trải của căn phòng làm cô cảm thấy bất an, mặc dù mới vừa rồi Hoắc Cao Lãng vẫn còn ở bên cạnh cô, nhưng trong không khí lại không còn lưu lại chút hơi thở nào của anh.
Nhớ đến cuộc gọi đêm qua Lạc Hiểu Nhiên cảm thấy buồn bực, bà ấy bắt cô phải rời xa anh, mà mọi chuyện đã tiến triển đến thế này, thì cô phải thu xếp như thế nào, chẳng lẽ bà ấy muốn bứt chết cô, muốn cô quay lại cái nơi có thể khiến người ta phát điên kia có phải không?.
Trong mắt Lạc Hiểu Nhiên ầng ậc nước mắt, cô không dám suy nghĩ thêm nữa, cô sợ sẽ không nhịn được mà khóc thành tiếng, cô sợ buổi tối khi gặp nhau Hoắc Cao Lãng sẽ phát hiện ra cô khóc.
Lạc Hiểu Nhiên quay trở vào phòng vừa đóng cánh cửa ban công lại, cô cuối cùng cũng không kiềm nén được, cô tựa như đã kiệt sức, lưng dựa vào sô pha, thở hổn hển.
- “ ông trời ơi có phải kiếp trước con cùng bà ấy có rất nhiều ân oán đúng không?. Cho nên kiếp này bà ấy hết lần này đến lần khác đều không muốn bỏ qua cho con. Mặc kệ, con cầu xin hay hèn hạ van xin, bà ấy đều không quan tâm đến”. Lạc Hiểu Nhiên nức nở lên tiếng hỏi ông trời, mặc dù không có được câu trả lời nhưng cô vẫn muốn nói.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa, không lâu sau thì cánh cửa bị đẩy ra, Lưu Hiểu thò nửa cái đầu vào, vẻ mặt nôn nóng: “ Hiểu Nhiên cậu có sao không, mình gõ cửa rất lâu nhưng không thấy cậu trả lời vậy”.
Nửa gương mặt Lạc Hiểu Nhiên khuất sau ngọn đèn mờ, làm người ngoài không thể thấy được cảm xúc trên mặt cô, cô vội lau nước mắt, trấn tĩnh lại lên tiếng: “ mình đây, cậu tìm mình có việc gì”.
Nghe giọng nói Lạc Hiểu Nhiên không đúng lắm Lưu Hiểu dứt khoác đẩy cửa ra đi vào, thì nhìn thấy cô đang dùng tay lau khoé mắt, khoé mắt lại có chút đỏ, Lưu Hiểu liền hỏi: “ sao cậu lại khóc, có việc gì à.”
- “ mình không khóc, lúc nãy không cẩn thận làm tay đụng vào mắt thôi”. Lạc Hiểu Nhiên nói dối né tránh, bởi vì cô biết Lưu Hiểu rất đơn thuần không suy nghĩ nhiều.
Tay phải Lưu Hiểu giữ chặt lấy cổ tay Lạc Hiểu Nhiên, cô ấy quan sát gương mặt Lạc Hiểu Nhiên thêm một lúc mới lộ vẻ bất an hỏi: “ có thật không, mình thấy cậu rất khác.”
- “ mình không sao thật mà”. Lạc Hiểu Nhiên trấn an: “ hôm nay Lưu Hiểu nhà chúng ta còn biết quan sát người khác thấy rất khác nữa à”.
- “ Lạc Hiểu Nhiên cậu muốn chết đúng không, dám trêu chọc mình”. Lưu Hiểu liếc ngoáy Lạc Hiểu Nhiên.
- “ mình thấy Mạc Lâm nhìn nhận về cậu sai rồi”.
Nhắc đến Mạc Lâm, Lưu Hiểu như nổi đoá lên hung hăng nhìn Lạc Hiểu Nhiên: “ ông chú đó, anh ta nhìn nhận gì về mình”.
- “ việc này…” Lạc Hiểu Nhiên hơi do dự. “ mình nói cậu không được mắng mình đấy nhé”.
Lưu Hiểu ra sức gật đầu: “ cậu nói nhanh đi”.
Thật ra Lạc Hiểu Nhiên muốn nói với Lưu Hiểu không cần gấp gáp đồng ý như vậy, nhưng vừa nghĩ tới tình cảm thân thiết của hai người họ, thì nhẹ nhàng gật đầu. Đúng là nếu không nói xong lúc này e là Lưu Hiểu sẽ không buông tha cho Lạc Hiểu Nhiên.
- “ theo như mình thấy Lưu Hiểu nhà mình đã trưởng thành rồi, vậy mà Mạc Lâm lại nói cậu là trẻ nhỏ không hiểu chuyện mình thấy thật không đúng nha”.
- “ Lạc Hiểu Nhiên”. Lưu Hiểu giọng trầm xuống: “ mẹ nó, cậu vậy mà dám hợp tác với anh ta trêu chọc mình”.
- “ mình đâu có, Mạc Lâm đúng gọi cậu là trẻ nhỏ mà”. Lạc Hiểu Nhiên cười cười: “ không chọc cậu nữa, tìm mình có việc gì”.
Nghe Lạc Hiểu Nhiên hỏi Lưu Hiểu mới nhớ lý do đến đây tìm cô: “ đi ra ngoài dạo không, cậu trốn trong phòng làm gì”.
Lạc Hiểu Nhiên nhìn đồng hồ trên tường cũng đã hơn mười giờ nên đành nói: “ không đi được, buổi tối có tiệc gì đó, Cao Lãng nói mình ở nhà buổi trưa sẽ có người qua chuẩn bị gì đó”.
- “ tiệc gì thế”.
Lạc Hiểu Nhiên lắc đầu: “ mình cũng không biết, anh ấy có nói sẽ có người đến chuẩn bị cho chị và cậu luôn”.
- “ à, vậy thôi không đi dạo nữa.” Lưu Hiểu luyến tiếc lên tiếng: “ không khí ở đây thật tốt, mình muốn đi dạo xung quanh một chút”.
Buổi trưa cũng đến, trên bàn ăn David ăn cùng ba người phụ nữ.
Lạc Hiểu Nhiên là người lên tiếng hỏi: “ anh không đi chung với những người kia sao”.
- “ ừm” David ngẩng đầu nhìn Lạc Hiểu Nhiên ánh mắt nhẹ nhàng, giọng nói cũng nhẹ nhàng: “ anh cần viết một ít bệnh án, cho nên không đi cùng”. David qua loa nói như vậy, nhưng thật ra Hoắc Cao Lãng không yên tâm để ba người phụ nữ ở lại đây, mà đặc biệt là Lạc Hiểu Nhiên.
Lạc Hiểu Nhiên gật đầu, cô định lên tiếng thì nghe Lưu Hiểu nói: “ người lịch sự đến giọng nói cũng nghe lọt tai”.
- “ Lưu Hiểu”. Lưu Mẫn không kịp bịt miệng Lưu Hiểu. Lúc nào cũng nhanh tay nhanh miệng khiến người khác không đỡ kịp.
Ngược lại David chỉ cười cười rồi nói với Lưu Mẫn: “ không sao, đừng la cô ấy”. Xong lại tiếp tục nói: “ gần đây cô có ổn không, tôi thấy sắc mặt của cô không tốt lắm”.
- “ hả…” Lưu Mẫn khẽ sờ tay lên mặt mình nhẹ cười nói: “ không sao, gần đây công việc bận quá, thời gian ngủ rất ít, còn lại thì rất bình thường”.
David gật đầu: “ ừm, đừng liều mạng quá, đến lúc bệnh rồi, thật sự mới thấy hối hận”.
- “ công việc bắt buộc phải như vậy rồi, tôi cũng không có lựa chọn nào khác được.”
- “ tôi viết cho cô mấy loại vitamin phù hợp với tình trạng sức khoẻ của cô”. David đơn giản nói.
- “ cám ơn cậu, đúng là bác sĩ ở trên bàn ăn cũng có thể làm việc”.
David khẽ cười: “ một chút nữa sẽ có người đến chuẩn bị cho các người, ăn xong thì quay về phòng chuẩn bị một chút đi”.
Lạc Hiểu Nhiên gật đầu, tâm trạng cũng có chút lo lắng.
Ăn cơm xong, ai đi về phòng người đó, gần một giờ trưa quản gia trong căn biệt thự đã dẫn vài người đến giúp ba người chuẩn bị.
Thợ trang điểm chuẩn bị cho Lạc Hiểu Nhiên không tiếc lời khen ngợi: “ tiểu thư, cô thật xinh đẹp, cô như thế này thật sự làm tôi rất khó trang điểm cho cô”.
Lạc Hiểu Nhiên nghe người trang điểm nói như vậy cũng hoảng hỏi: “ làm sao vậy, tôi không phù hợp để trang điểm sao”.
Người trang điểm vội nói: “ không, không cô đừng hiểu lầm, cô quá xinh đẹp cho nên tôi cảm thấy bị áp lực”. Người trang điểm tận lực quan sát Lạc Hiểu Nhiên mà đánh giá, da trắng nõn, mày thanh tú, đôi mắt to tròn, nhìn rất sáng, mũi lại cao vừa phải, đôi môi nhỏ đỏ mọng, chiếc cằm thon dài, đường nét gương mặt rất hài hoà thanh tú, khi ghép lại với nhau, cho ra một tiểu mỹ nhân xinh đẹp ở trước mặt. Người trang điểm nhìn cô trong lòng không khỏi phấn trấn, liền bắt tay vào làm, vừa làm vừa nói: “ tiểu thư, tôi chọn cho cô một tone nhẹ nhàng phù hợp với cô nhé”.
- “ ừm”. Lạc Hiểu Nhiên cười hai đồng điếu bên khoé môi lúng nhẹ xuống, phải để ý kĩ mới nhìn thấy: “ được, cô làm sao thấy phù hợp là được.”
Người trang điểm nhìn thấy nụ cười của cô, thì cười nói: “ tiểu thư khi cô cười lên thế này thì thập phần xinh đẹp. Về sau nếu tôi mang thai nhất định sẽ xem hình của cô nhiều một chút”.
- “ chi vậy a”. Lạc Hiểu Nhiên khó hiểu hỏi.
- “ ông bà thường nói khi mình mang thai nên nhìn những thứ đẹp đẽ thì đứa bé sinh ra cũng sẽ đẹp đẽ”.
Lạc Hiểu Nhiên cười tươi. Người trang điểm cũng tập trung làm cho cô.
Một lúc lâu sau, Lạc Hiểu Nhiên mới nghe trang điểm gọi cô: “ tiểu thư cô nhìn xem có phù hợp hay không, hay chỗ nào không hài lòng tôi sẽ làm lại.”
Lạc Hiểu Nhiên lúc này mới mở mắt ra, chứng kiến chân dung của mình trong gương sáng rỡ, trong lòng cô vui vẻ dạt dào.
Trong gương cô được trang điểm nhìn rất ngọt ngào, mái tóc dài của cô được búi gọn gàng lên cao, phía trên búi tóc được đính một cái vương miệng nhỏ, nhìn cô như một tiểu công chúa trong truyện cổ tích.
- “ tiểu thư cô nhìn xem được không”. Nhìn Lạc Hiểu Nhiên ngây ngốc nhìn trong gương làm người trang điểm cũng lo lắng lên tiếng hỏi.
Lạc Hiểu Nhiên gật đầu, niềm vui trong mắt như ánh sáng soi rọi khắp nơi: "Đẹp lắm. Cám ơn cô.”
Mình trở lại rồi đây… cám ơn mọi người đã chờ đợi mình.