Yoongi làm thêm tại một quán rượu trên phố, hàng ngày sau giờ học anh đều tới đây bưng bê đến tối muộn mới tan ca.Sau giờ tan tầm các hàng quán lúc nào cũng nhộn nhịp, bất kể là công nhân hay viên chức, cứ sau khi khi kết thúc một ngày làm việc của mình thì phần lớn đều cùng nhau đi ăn nhậu."Chủ quán cho thêm chân giò đi.""Này, lấy thêm 3 chai soju.""Phục vụ, làm gì mà lâu thế..."Tiếng gọi đồ không ngớt lẫn trong tiếng cười nói ồn ã của thực khách khiến nhân viên phục vụ phải chạy qua chạy lại không ngừng.
Ngày nào cũng vậy, Yoongi cứ chứng kiến cừa hàng từ khi còn vắng khách cho đến lúc mở cửa vào giờ cao điểm đông nghịt người, rồi cuối cùng đi ra khỏi đây là những người bí tỉ, cũng chẳng cần phân biệt dù là mặc sơ mi trắng caravat hay là đồng phục công nhân nữa.Đôi lúc anh nghĩ sống như vậy để làm gì? Lao đầu vào làm để nuôi sống bản thân, nuôi sống gia đình.
Xong lại hủy hoại chính sức khỏe bản thân, xa rời gia đình để tạo dựng cái gọi là quan hệ xã hội, thứ mà họ nói là sẽ có ích cho cuộc sống của mình.
Người người bị kéo vào cái guồng quay đó, cứ như vậy lặp đi lặp lại thành vòng luẩn quẩn.
Còn anh, anh biết mình không xây dựng những mối quan hệ giống như họ, thế nhưng anh cũng chẳng dám chắc liệu có phải mình vẫn còn đang gần gũi với những người thân yêu được nữa hay không.-------------------------------------Ngày hôm sau.Nasun hoàn thành bài kiểm tra định kỳ, sau khi so bài với các bạn tâm trạng vô cùng thoải mái.
Đến lúc ra ngoài nhìn ra sân tập thấy Yoongi đang chơi bóng với đồng đội lại càng vui vẻ hơn.
Cô liền chạy ra ngồi xuống bậc thềm xem anh chơi nốt trận đấu.Cô thích xem anh chơi bóng, Yoongi không thường chơi ở vị trí tấn công nhưng anh lại làm nhiệm vụ rất tốt.
Vị trí đó có lẽ cũng giống như con người anh vậy, không nổi bật không phô trương nhưng lại vẫn vô cùng giỏi giang và là người không thể thiếu của đội.Yoongi chơi bóng xong ra lấy ba lô rồi tiến lại chỗ Nasun, "Chuyện hôm trước còn chưa nói xong, anh có thể tham gia trận đấu vì đồng đội của anh nhưng sẽ không lấy tiền của em."Nasun không nói lại mà chỉ cười, "Được, vậy anh cứ thi đấu đi." Cô chợt nghĩ ra thêm điều gì, "Yoongi, anh chưa đến giờ đi làm đúng không?" Cô hỏi anh."Ừm, cũng chưa muộn lắm.""Vậy nay ghé qua phố mua sắm gần trường ngắm nghía một chút đi, mình không mua gì nhưng thi thoảng cũng phải mở mang tầm mắt một chút chứ." Cô đưa ra đề nghị rồi kéo anh đi cùng.Con phố mua sắm dường như lúc nào cũng nhộn nhịp, các cửa hàng nằm san sát nhau bên ngoài trang hoàng đủ thứ đèn đóm biển hiệu, có nhiều gian còn lắp toàn bộ kính bên ngoài để tiện bày ra những sản phẩm bắt mắt nhất.Nasun nhìn từng gian hàng một, mải ngắm mấy mẫu váy mới ra nên bị lùi lại phía sau anh, đến khi ngước lên thì thấy anh đang dừng lại đứng trước một cửa hàng nhạc cụ gần đó, vẻ nhìn rất chăm chú.Cô tiến lại gần theo hướng mắt anh nhìn vào trong, đối diện với anh, nằm ở phía bên kia lớp kính là một chiếc Keyboard cỡ vừa, anh lên tiếng mắt vẫn không rời khỏi đó, "Chiếc MIDI Keyboard này là đời mới nhất, tất cả mọi thông số chức năng đều là hoàn hảo cho một người muốn làm nhạc chuyên nghiệp.
Chỉ có điều, nó quá đắt đối với anh."Nasun ngước lên nhìn anh rồi lại nhìn vào thứ thiết bị đó.
Tấm kính bóng loáng phản chiếu hình ảnh mờ mờ của hai người, cứ như vậy mà đứng trân trân nhìn vào thứ đồ mà những người như họ chẳng thể nào sở hữu.---------------------------Những ngày sau đó trôi qua thật nhanh, cuối cùng cũng đến ngày cuộc thi bóng rổ cấp trường diễn ra.
Kết quả không quá bất ngờ, đội của Yoongi ngay từ đầu đã thể hiện năng lực áp đảo nên dĩ nhiêu đã giành vị trí quán quân.Sau khi trao giải, khán giả dần ra về hết thì Nasun chạy xuống sân đấu chúc mừng Yoongi.
Một vài đồng đội của anh còn đang đứng đó, đều là bạn mà anh hay chơi cùng."Yoongi lâu không chơi mà vẫn giữ được phong độ như vậy, hôm nay cậu làm tốt lắm." Một cậu bạn nói với anh.Hyunjin, đội trưởng đội bóng cũng vỗ vai anh cười, "Tớ mừng vì cậu quay trở lại đội.
Với màn thể hiện hôm nay chắc chắn cậu sẽ có cơ hội trong đợt chọn đội tuyển quốc gia sắp tới của trường."Thế nhưng Yoongi lại thẳng thắn đáp, "Đây là lần cuối cùng tớ thi đấu cho đội, tớ sẽ không tham gia đội tuyển nữa đâu." Anh vừa khoác ba lô lên vừa nói.Cậu bạn ban nãy vỗ vai anh nghe vậy thì cau mày, "Thật á? Tớ còn tưởng cậu đã bỏ thứ nhạc nhẽo ấy rồi cơ, dù sao cũng sắp đến năm cuối cấp rồi chẳng lẽ cậu không định suy nghĩ nghiêm túc một chút cho tương lai của mình à?"Thật ra việc Yoongi làm nhạc từ trước đến nay đều khiến những người quen biết anh cảm thấy bất ngờ và ít nhiều phản đối.
Bởi một học sinh sinh gương mẫu lúc nào cũng nghiêm túc thực hiện tất cả các quy định ở trường, thành tích học tập dù không quá xuất sắc nhưng cũng không quá tệ, vậy mà lại ước mơ trở thành một rapper hay nhà soạn nhạc."Đừng nói vậy, là cậu ấy đã quyết định như vậy rồi." Hyunjin gàn lại nhưng ngữ điệu rõ ràng có chút thật vọng.
Nhưng sau đó cậu liền quay sang hỏi mọi người, "Hay lát nữa bọn mình đi ăn một bữa đi, vừa ăn mừng mà cũng coi như tạm chia tay Yoongi luôn."Nhưng anh lặp tức từ chối, "Xin lỗi nhưng lát tớ bận rồi.
Mọi người cứ đi ăn vui vẻ." Lâu lắm rồi anh mới được nghe tiếng rủ này, chính anh cũng không nhớ lần cuối mình đi ăn với các bạn là từ khi nào rồi.Anh nói rồi quay về phía Nasun định rời đi.
Nhưng sau đó lại gặp đám nam sinh ở bên đội đối thủ của họ khi nãy.Taejoon cùng đám bạn của mình trông thấy mấy người Yoongi đang đứng đó, nét mặt lặp tức chuyển sang nụ cười khinh khỉnh tiến tới.
Nasun cũng biết người này, là kẻ mà ở trường thi thoảng lại cà khịa với anh.Cậu ta đứng trước mặt Yoongi mà làm bộ nói với mấy người bạn của mình, "Ôi xem hôm nay chúng ta có ai này.
Người hùng cứu cho đội những bàn thua trông thấy.
Hyunjin, đội của cậu kém cỏi tới mức chỉ dựa vào kẻ thất bại này để rồi chiến thắng nhờ may mắn thôi hay sao? Lúc nào cũng ra vẻ sành sỏi về âm nhạc nhưng thật ra có mấy ai thèm nghe nhạc của cậu ta đâu.
Tôi nghĩ có kẻ điếc mới thèm nghe cái thứ rẻ tiền ấy đấy.
Đúng là đồ bất hiếu chẳng biết nghĩ cho bố mẹ."Đám thanh niên phía sau phá lên cười hưởng ứng.Nasun thấy vậy càng trướng mắt, thường ngày cô không dễ mất bình tĩnh nhưng giờ cũng không thể nín nhịn, "Anh..." Cô quắc mắt định tiến lên nhưng bị Yoongi cầm cổ tay giữ lại.Yoongi nhìn thẳng vào mắt Taejoon bình thản nói, "Chứ không phải do các cậu vừa lười biếng vừa kém cỏi nên mới để thua à? Xem xem mình trở thành nỗi xấu hổ của bố mẹ như thế nào kìa."Nụ cười của Taejoon lặp tức tắt ngấm, nét mặt căng ra, "Cậu vừa nói ai kém cỏi, có biết chúng tôi đã tập luyện vất vả thế nào không mà dám nói như thế?"Anh khẽ nhếch miệng cười, "Người thắng nói gì mà chả được."Yoongi nói xong kéo tay Nasun rời khỏi đó để lại đám người kia nổi giận mà không nói nên lời.Hai người đi được một đoạn, Nasun nhìn xuống vẫn thấy cổ tay mình bị anh nắm đành hắng giọng nhắc, "Yoongi...!anh bỏ em ra được rồi."Yoongi giờ mới nhớ ra điều này liền vội vàng rụt tay lại, "Anh xin lỗi."Cô tiến lên đi bên cạnh anh, "Ban nãy em nghe anh nói mà hả dạ thật, chứ mà như em định xông lên động mồm động miệng thì chắc lại rước hoạ vào thân vì loại người đó rồi.""Ừm.
Những người như vậy chỉ thích khích bác để làm tổn thương người khác thôi.
Mấy lời hèn hạ như vậy vốn chẳng cần để tâm."Nasun bảo anh dừng lại trước một cửa hàng tiện lợi, chạy vào mua 2 chai nước khoáng rồi ngồi trên băng ghế ngay ngoài cửa, cả hai cùng hướng mắt ra ngoài đường lớn.Nasun lấy từ trong cặp sách ra một chiếc phong bì đưa cho anh.Yoongi nhíu mày nhìn chiếc phong bì, "Em lấy đâu ra số tiền này?"Nasun tặc lưỡi, "Đây là tiền tiết kiệm của em mà, dù gì cũng là tiền đang nhàn rồi, em cho anh vay coi như gửi tiết kiệm vào ngân hàng thôi."Anh quay sang nhìn cô, "Anh nói rồi, nghỉ làm tham gia thi đấu là quyết định của anh.
Anh không nhận số tiền này của em đâu.
Học sinh thì làm gì có tiền cơ chứ.""Em cũng nói rồi em có tiền đây thây.
Mà tiền này là cho anh vay lấy lãi chứ có phải cho không đâu mà sợ.
Hay...!chẳng lẽ anh không tự tin mai này có thể kiếm đủ tiền trả lại em, lãi gấp 3 lần cơ mà..." Cô cố tình kéo dài giọng câu cuối."Không." Yoongi vội ngắt lời, "Em cho anh vay, sau này anh nhất định trả được cả gốc lẫn lãi."---------------------------------------------Buổi tối Yoongi tan làm ra đến bến xe buýt thì thấy bóng dáng quen thuộc đã ngồi chờ ở đó.Xe buýt chuyến cuối vắng vẻ chẳng có mấy người.
Anh và cô ngồi cạnh nhau ở hàng ghế cuối xe.
Anh biết hôm nay cô cố tình đổi tuyến đến đây, bình thường chỗ học thêm của cô không đi qua đoạn đường này."Hôm nay anh được lĩnh lương à mà trông tươi tỉnh thế?" Nasun vừa hỏi vừa mở ba lô lấy ra hai chiếc bánh mỳ đưa cho anh một chiếc, "Anh ăn đi, không ngon lắm nhưng ít ra còn no bụng."Yoongi mỉm cười nhận lấy còn nói thêm một câu, "Một bánh mỳ kẹp bằng hai bánh mỳ không."Nasun cười, hóa ra anh cũng biết rồi đấy...====Quá khứ=====Hai người nhớ lại lần đầu tiên về nhà cùng nhau vào buổi tối.
Đó là hôm anh nhận được tháng lương đi làm đầu tiên.
Một mình bước trên ngõ vắng ra bến xe buýt, dù bụng đói cồn cào nhưng cũng phải cố chịu đựng để dành tiền bắt xe."Ê thằng kia đứng lại."Yoongi từ trong hẻm chuẩn bị bước ra đường lớn thì bị 1 kẻ từ phía sau gọi lại.Bước chân Yoongi chậm lại nhưng anh không quay đầu định bụng chạy thì trước mắt liền xuất hiện hai kẻ khác chắn trước mặt."Tôi không có tiền." Anh hiểu mình đang gặp phải tình huống gì.Một tên nhếch miệng, "Có hay không thì cũng phải đưa ba lô cho bọn này kiểm tra đã."Tên còn lại cùng lúc đó lao tới định giằng ba lô của anh nhưng bị anh dùng hết sức xô ra đằng sau.
Tức mình cả ba tên cùng lúc xông vào.
Ba tên kia kẻ đấm đá kẻ giằng lấy đồ của anh.Vóc dáng của Yoongi vốn không quá to lớn, hơn nữa một đấu ba anh chắc chắn không lại.
Anh chỉ có thể giữ chặt chiếc cặp vùng vẫy cố thoát ra.Trong ngõ vắng chỉ toàn âm thanh bạo lực chợt có thêm tiếng tanh tách của máy ảnh."Chú cảnh sát ạ ở đây đang có vụ bạo lực cướp của rất nghiêm trọng, chú mau đến giúp cháu..."Đám người kia bị chú ý bởi âm thanh phía sau đồng loạt quay lại.
Nữ sinh đang giơ điện thoại về phía mình hơn nữa còn mở loa ngoài nghe rõ mồn một tiếng cảnh sát đầu dây bên kia."...Vâng, cháu đã chụp lại hết làm bằng chứng rồi." Nasun thu điện thoại ấn vài thao tác gửi đi rồi cất điện thoại ngước lên nhìn mấy tên côn đồ còn đang đứng sững."Mau chạy!" Một tên như sực tỉnh ra kéo đồng bọn chay mất dạng.Nasun vội chạy tới xem Yoongi có bị thương ở đâu không, cô đỡ anh dậy, cũng may là chỉ sưng một chút trên mặt, các chỗ khác cũng không có vấn đề gì lớn.
Quan trọng là không bị lấy mất thứ gì.Hôm đó Nasun đã quyết định tan học ở lớp học thêm sẽ ghé qua chờ anh đi làm về.
Ngồi chờ tại bến xe buýt thấy đã hơi muộn nên định đi bộ vào hẳn quán anh làm xem thế nào, không ngờ bắt gặp đúng lúc anh gặp chuyện.Lên xe buýt, cô đưa bánh mỳ cho anh, cô mua hai chiếc bánh không nhân, thay cho một chiếc bánh kẹp đầy đủ bình thường cô vẫn mua để làm bữa tối.
Nhưng hôm nay anh lại không cầm mà chỉ hỏi, "Sao em lại ở đây?""Em mới đăng ký học thêm lớp mới nên tiện đường qua." Thật ra là cô đổi tuyến bus, cố tình chọn đường vòng để tới.Ánh mắt Yoongi càng tối lại, "Anh biết em đến đây không phải là tiện đường đi học thêm."Cô nhướn mày, "Vậy nếu em cô tình tới thì làm sao?""Nasun, em chuẩn bị chuyển cấp rồi thì nên chú tâm vào việc học của mình đi, cúng đừng lagx phí thời gian tiền bạc làm những điều này cho anh nữa.
Anh không muốn em cứ đi theo anh, vì anh mà phải chịu đựng vất vả phiền toái.
Em làm như vậy càng khiến anh thấy khó xử hơn thôi."Anh nói vô cùng thẳng thắn kiên quyết, thế như Nasun lại không hề tự ái mà khẽ cười nhẹ nhàng đáp lại, cô quay hẳn người sang nhìn thẳng vào mắt anh nói, "Yoongi, em biết anh nghĩ ước mơ của mình là khác thường và không bao giờ muốn nó làm ảnh hướng đến bất kỳ ai.
Em cũng biết anh đang cảm thấy mình bị tách biệt khỏi vô số người muốn ngăn cản anh theo đuổi con đường này.
Thế nhưng vậy không có nghĩa anh là một gánh nặng.
Đối với những ai ủng hộ và thật lòng giúp đỡ anh bản thân họ cảm thấy việc giúp đỡ được cho anh đã là hạnh phúc rồi.
Đừng bao giờ cố gắng đẩy họ ra xa..."===============Yoongi ăn xong thì lấy điện thoại ra, nhét vào một bên tai nghe vào cho cô cười tươi nói, "Đây là bản nhạc anh vừa hoàn thành, em nghe thử đi."Không hiểu sao dù biết cô chẳng hiểu gì về âm nhạc nhưng anh vẫn muốn cho cô xem tác phẩm của mình.Nasun ngồi chăm chú nghe, cô không ngờ bình thường tưởng anh hay rap hay chơi nhạc hiphop mà có thể sáng tác ra một bản nhạc lắng đọng đến thế này.
Cô quay sang anh giơ ngón cái lên vẻ mặt thán phục.Bỗng nụ cười của anh trở nên có chút gượng gạo, "Cuối tuần này anh sẽ lên Seoul một chuyến gặp nhóm của anh trên đó, nhân tiện mang bài nhạc này đi bán luôn."Bán đi sao? Bán chính tác phẩm mà mình dày công sáng tạo ra? Dù không phải là người làm nhạc nhưng cô đủ hiểu việc đó khiến người nghệ sĩ tiếc nuối như thế nào.Thế nhưng cô không nói ra suy nghĩ đó của mình mà chỉ vỗ vai anh cười an ủi, "Nếu anh phải bán thì bán vậy, anh yên tâm sản phẩm này nhất định sẽ được trả với một cái giá hậu hĩnh."....