Hẹn Đẹp Như Mơ

Giai Kỳ không ngủ được, hôm sau đi làm với đôi mắt thâm quầng, công
ty lại nhận chụp hình quảng cáo cho đài truyền hình, Giai Kỳ phải ở hiện trường, đứng lúc gặp Nguyễn Giang Tây ở hành lang

Cô mặc một bộ quần áo toát ra khí chất cao quý, vạt áo có đính ngọc
trai đen trước ngực kiểu dáng độc đáo làm tôn lên vẻ sang trọng đoan
trang, đôi mắt như giọt nước, đẹp đẽ trong vắt đến mức có thể soi gương, rất thân thiện với Giai Kỳ: "Sau khi xong việc xuống dưới lầu uống cafe nhé?"

Giai Kỳ đồng ý

Kết quả là hai người lại chạy đến cửa hàng nhỏ gần đó ăn hoa quả
lạnh, giống như là bạn cùng phòng thời đại học, buổi trưa nắng gắt chói
chang, mỗi người một cốc đá bào chất đầy hoa quả sặc sỡ, trong không khí có mùi thơm của mật ong, lười nhác nhưng hạnh phúc, làm cho con người
ta ngay cả đến nói chuyện cũng bất giác trở nên chậm lại.

Ở một góc độ nào đó Nguyễn Giang Tây có điểm giống với Nguyễn Chính
Đông, ăn phải đào liền nhẹ nhàng nheo mắt lại, nhấp nhấp khóe miệng,
giống như là một con mèo.

Cô nói rất nhiều chuyện linh tinh cho Giai Kỳ nghe: "Hồi nhỏ anh trai tôi rất nghịch, leo trèo nghịch ngợm không có chuyện xấu gì là không
làm, anh ấy cùng Hòa Bình là hai đứa trẻ nghịch ngợm có tiếng. Ban ngày
khi mà xe không đậu trong bãi để xe, đều để dưới mấy cái bóng cây ở
ngoài sân vận động. Giữa trưa ,mọi người đều đang ngủ trưa, hai người
bọn họ cầm thùng đi múc cát, đổ hết cát vào ống xả của cả một hàng xe.
Đến buổi chiều, các lái xe lên xe khởi động máy, phù phù hai tiếng, toàn bộ dập tắt lửa nằm bò về phía trước. Còn tưởng rằng có kẻ cố ý phá
hoại, sau đó người của đội cảnh vệ đến mang theo cả chó nghiệp vụ, lúc
đó mới biết tất cả các ống xả đã bị tắc hết, báo cáo lên trên, cha tôi
tức giận quát tháo, nói rằng không thể là người khác được chắc chắn là
Nguyễn Chính Đông và Mạnh Hòa Bình hai tên tiểu quỷ đó. Hôm đó anh trai
tôi bị cha đánh một trận, chỉ vì chuyện này mà ông nội tôi giận cha tôi
mấy ngày liền không thèm để ý đến bố. Anh trai tôi được ông nội cưng
chiều, sau này lúc ông nội qua đời, anh trai tôi ở nước ngoài, lúc về
đến nơi thì đã muộn. Trong đời tôi đó là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy
khóc, chính là trước giường bệnh của ông, nắm chặt tay ông không chịu
buông. Rất nhiều người khuyên, khuyên đến lúc cần phải thay quần áo cho
ông, anh ấy vẫn liều sống liều chết cũng không để cho người ta mang ông
đi, cuối cùng cũng là mẹ và tôi cố sức lôi anh đi, cô không nhìn thấy
dáng vẻ anh trai tôi lúc đó, ôi........."

Đôi mắt cô hơi sáng lên: "Thực ra con người anh trai tôi......."

Giai Kỳ yên lặng một lúc, nói: "Con người anh ấy rất tốt, chỉ là giữa tôi và anh ấy không có gì."

"Tôi biết," Trong đôi mắt sáng của cô xuất hiện đám sương mù nhạt,
"Lần này nôn ra máu thực sự không phải là do đau dạ dày, chúng tôi đều
giấu anh ấy, là ung thư gan——năm đó ông ngoại tôi cũng mất vì bệnh đó,
nhưng anh trai tôi còn trẻ như vậy, anh ấy mới có 33 tuổi.........." Cô
tắc nghẹn trong cổ không nói nổi gì, Giai Kỳ cũng đờ đẫn.

Ung thư gan——ba chữ đó dù thế nào cũng không thể đi liền với Nguyễn
Chính Đông, tại sao anh ta lại có thể bị ung thư gan được chứ? Một con
người như anh ta, trên sân bóng trong nhà anh ta có thể nhẹ nhàng đánh
hết 5 ván bóng kiểu Anh, có thể liền một lúc bơi mấy vòng trong bể
bơi.......một người như anh ta.........tại sao có thể bị ung thư gan?

"Bác sỹ nói cho dù là làm phẫu thuật ghép gan, tỷ lệ thành công cũng
chỉ có 40,50%, hơn nữa nguồn gan ghép bây giờ rất hiếm, chỉ sợ có tiền
cũng phải đợi......" Cô cứ nói cứ nói rồi khóc không ra tiếng, "Mấy ngày hôm nay mẹ tôi lo lắng đến không chịu được, còn giấu cả bố
tôi........"Giai Kỳ chưa bao giờ nghĩ rằng chuyện đó lại tàn nhẫn đến
vậy, còn Nguyễn Giang Tây dùng tay ôm lấy mặt, khóc như một đứa trẻ.
Giai Kỳ không có cách nào chỉ có thể đưa giấy ăn cho cô, nghe cô nói
từng đoạn ngắt quãng: "Cho nên tôi nghĩ.......thuận theo anh ấy một
chút........anh ấy có thể vui vẻ........."

Từng xếp từng xếp giấy trắng bị thấm đẫm, cầm trong tay giống như là
những bông hoa bách hợp đang sắp nở, còn giọng nói của Nguyễn Giang Tây
chua xót: "Anh tôi rất tốt với cô——người ngoài không nhìn ra chỉ có tôi
là biết, anh ấy là như vậy, không bao giờ nói ra miệng. Cho nên, Giai Kỳ xin cô giúp tôi việc này, dù chỉ là dỗ dành anh ấy, làm cho anh ấy vui
vẻ hai ngày."

Trong lòng Giai Kỳ giống như là có một nồi lẩu Tứ Xuyên đang sôi,
chua cay mặt ngọt trôi nổi trong nước sâu lửa bỏng, cũng không biết là
cảm giác gì nữa

Nguyễn Chính Đông đối xử với cô rất tốt——cái sự tốt đó cũng giống như con người anh ta, luôn làm người khác suy nghĩ không thấu. Anh ta quả
thật có điểm tốt của anh ta, có một lần cô không cố tình đắc tội với một bộ phận quan trọng, đối phương có ý làm khó, liên lụy đến việc không
thể làm tiếp một case quan trọng của công ty, sếp tức giận đến mức đập
bàn mắng mỏ, bảo cô tự làm tự chịu, cô chạy đi chạy lại, hết sức cẩn
thận, cuối cùng gần như tuyệt vọng, đứng trước tòa nhà làm việc khí thế
hùng vĩ, chỉ thiếu nước rơi nước mắt, đúng lúc gặp anh ta, nhìn thấy cô ồ một tiếng, hỏi: "Cô ở đây làm gì thế?"

Cô miễn cường cười một cái, nói không có việc gì, đến tìm người bàn
chút việc, anh ồ một tiếng, từ trước cô vẫn không biết anh làm cái gì,
thuận miệng hỏi: "Tại sao anh cũng ở đây?" anh cười, nói: "Tôi cũng
giống như cô, đến để nhìn sắc mặt của quan chứ nào đó." Chỉ hỏi: "Có cần đi cùng xe với tôi không?" Anh lái xe đến đưa cô về công ty, hôm đó
tinh thần cô cực kỳ xấu, dọc đường anh ta cũng không hỏi nhiều, ai biết
được mấy hôm sau, bộ ngành có liên quan đó đột nhiên thu lại vẻ mặt lạnh nhạt, chủ động gọi điện cho cô, gặp cô cũng hết sức khách sáo, không
những còn vui vẻ duyệt văn kiện, cuối cùng chủ nhiệm của bộ phận đó còn
nhờ cô chuyển lời hỏi thăm đến sếp của cô nữa, quở trách cô: "Hóa ra
Vương tổng của cô là bạn bè của Chính Đông, nên nói sớm một chút, cho
đến hôm qua Chính Đông nói trong điện thoại mới nhắc đến, tôi mới biết."

Chính Đông Chính Đông, nghe đến cô choáng váng đầu óc, sau này mới
nhớ ra, hóa ra là Nguyễn Chính Đông. Trong lòng nghĩ Nguyễn Chính Đông
này nói dối cũng không chớp mắt, sếp của mình từ trước đến giờ chưa từng làm nhân viên, cũng có thể trở thành bạn bè của anh ta.

Cô không hiểu làm sao anh ta lại biết được ngọn nguồn, nhưng chỉ một
câu nói tùy tiện của anh ta, cũng đã giúp đỡ cô rất nhiều. Do đó cô đặc
biệt gọi điện cho anh ta mời ăn cơm, dự định xin lỗi anh ta. Anh nghe
điện thoại, vẫn là cái giộng điệu không chú ý đó, tự mình nói tiếp: "Cô
mời tôi ăn cơm? Tại sao? Có phải là sinh nhật cô không? Hai hôm nay tôi ở nước ngoài, không cần thiết phải mời cơm đâu, quà sinh nhật cô tự mình
đến của hàng đá quý chọn, khi nào về tôi cho người đem thẻ đến thanh
toán."

Luôn đối xử với cô giống những người khác, nghĩ rằng cô mời ăn cơm để đào mỏ, cô nhất thời dở khóc dở cười, nói: "Tôi không cần đá quý, đưa
tiền mặt là được rồi."

Anh dừng lại một lúc, nhưng dứt khoát đáp: "Cũng được."

Kết quả là cuối cùng bữa cơm đó cô vẫn cứ mời, nửa đêm tiếng chuông
điện thoại reo lên, làm cô giật mình đến mức bò dậy nghe, kết quả đó là
anh ta: "Đợt trước không phải là nói mời tôi ăn cơm sao, nhanh đến mời
đi."

Cô đang ngủ mắt lim dim cầm chiếc đồng hồ báo thức lên xem, cũng đã
gần 1h sáng rồi, trong chốc lát cô lại nằm xuống: "Đừng đùa chứ, đã nửa
đêm rồi, tôi còn phải ngủ, ngày mai còn phải đi làm nữa."

"Giai Kỳ, Vưu Giai Kỳ, tôi không đùa với cô, tôi vừa mới từ sân bay
ra, chuyến bay hơi muộn, bây giờ tôi đang vô cùng đói rét đây, nhanh đến mời tôi ăn cơm."

Cô buồn ngủ đến mức muốn khóc: "Anh ở nhà úp gói mỳ tôm ăn không được sao?"

"Mỳ tôm cái thứ đồ đó là cho người ăn sao? Nhanh dậy đi, mời tôi ăn
cái gì nóng nóng. Đồ ăn trên máy bay đúng là không phải cho người ăn,
tôi đã đói hơn 20 tiếng đồng hồ rồi, mau dậy đi."

Cô dường như yếu ớt nói: "Anh tự mình đi ăn một cái gì đó.....tôi muốn ngủ........"

"Mau dậy! Nói phải giữ lời, Vưu Giai Kỳ! Không được ngủ, cô mau xuống dưới lầu, tôi đến đón cô." Trong điện thoại anh ta không chịu khuất
phục, cuối cùng cô bị anh làm phiền đến không còn cách nào khác, rửa mặt thay quần áo rồi đi xuống dưới lầu, đầu tóc rối tung buộc một cái đuôi
ngựa, cũng không thèm trang điểm, một người với khuôn mặt mộc chỉ sợ
rằng đôi mắt cũng sưng húp. Buổi đêm cuối mùa thu lạnh như băng, lạnh
đến nỗi cô vừa đợi vừa nhảy lên, gió bắc xào xạc, lạnh buốt vào tận
trong tim, chỉ hận rằng đã không đi đôi giầy lông. Khó khăn lắm mới đợi
được anh ta, anh ta lại cười toe toét: "Từ xa đã thấy cô nhảy lên nhảy
xuống, giống như một chú thỏ trắng." Cô chỉ thiếu chút nữa là quát mắng
anh ta, được không khí trong xe thổi ấm áp, một lúc lâu sau mới nguôi
giận.

Trong xe vẫn còn tối lờ mờ, kết quả là vừa xuống xe ngẩng đầu nhìn
lên, nhà hàng ánh đèn sáng rực, nam thanh nữ tú ăn mặc rực rỡ, nửa đêm
vẫn còn áo quần tử tế ngồi ăn đêm, trong chốc lát cô thấy kinh ngạc:
"Trời lạnh như thế, cũng đã nửa đêm rồi vẫn còn nhiều người đến ăn cơm
như vậy sao?"

Anh ta kéo cô bước từng bước nhanh đi về phía trước, vừa đi vừa trách mắng: "Tôi quả thật vẫn chưa từng nhìn thấy cô như thế này, chỉ có loại người như cô mới lên giường ngủ lúc 10h. Thật mất mặt, như là đứa trẻ
con..Lát nữa ăn nhiều vào nói ít thôi, ít làm tôi thấy kỳ quái đi."

Kết quả là nửa đêm ăn bánh bao gạch cua cùng với canh sủi cảo, tươi
ngon đến mức khiến cô muốn nuốt cả lưỡi mình vào trong, hơn nữa hai món
đó cũng chẳng hết bao nhiêu tiền, cô cảm thấy áy náy: "Hay là gọi thêm
hai món nữa?" Nguyễn Chính Đông cũng dường như là có ý đó, gọi phục vụ
đến : "Thêm một bát vây cá thượng hạng, cho cô ấy thêm một bát tổ yến
hoa quả." Làm cho cô tức giận đến kêu ồi ồi: " Con người anh tại sao lại tàn nhẫn độc ác thế chứ."

Anh chậm rãi ăn canh sủi cảo nói: "Muốn ăn thì phải ăn no, đồ ăn trên máy bay quả thật làm cho người ta bực mình, tôi đói tận đến bây giờ,
lại nói cô mời khách, còn không cho tôi ăn no hả?"

Vây cá cái loại đồ ăn đó có thể ăn no được sao? Cô trừng mắt nhìn anh.

Anh an ủi cô: "Đừng sợ đừng sợ, vây cá và tổ yến ở đây không đắt đâu."

Không đắt? Không đắt mới lạ. Nửa đêm lôi cô đi bắt cô mời cơm, anh ta lại còn hạ độc thủ như thế này nữa chứ. Hơn nữa mặc dù nơi này không
lớn, nhưng giống như phong cách của các nhà hàng cao cấp, cái thực đơn
cho phụ nữ vỗn dĩ không có giá thành, kiểu như thế này không thể rẻ
được. Đợi tổ yến xong, chiếc chén hoàn chỉnh, một thìa hoa quả tươi được phủ bên trên, một lúc sau nước hoa quả ngấm vào, nhìn thấy hàng thật
giá thật.Cô xót ruột từng đợt, lúc ăn cau mày khó chịu.

Kết quả là bữa ăn đó cô mất đi hơn 2000 tệ( gần 6 triệu đồng), sau
khi thanh toán vô cùng xót ruột, dù gì nghĩ nhiều cũng không có lợi. Sau khi lên xe nghiến răng chỉ trách anh: "Lầu son rượu thịt thối, ngoài
đương người chết lạnh."* Anh ta chỉ cười ha ha, ăn no chiếc xe lại chạy
chậm rãi, dần dần mi mắt sụp xuống. Cô ngồi một mình ở ghế sau, rất muốn gục xuống ngủ, lúc đầu còn nói chuyện với anh câu được câu không, nghe
anh kể chuyện tuần trước quen một cô gái đài loan ở Sanfancisco, sau đó
không khí ấm trong xe nhẹ nhàng thổi trên mặt cô, giống như là những đứa trẻ con hà hơi ra, ấm ấm, không biết từ lúc nào đã ngủ thiếp đi.

Trong giấc mơ giống như là đột nhiên có gió lạnh ùa vào, cô lạnh đến
nỗi thu mình lại, nắm chặt chiếc chăn mà có người đắp cho cô, đôi tay ấm áp nhẹ nhàng vuốt tóc trên trán, cô mơ mơ hồ hồ theo bản năng tựa vào
nơi ấm áp đó, trong chốc lát sự âm áp đó đã kề sát cô, cảm giác quen
thuộc và yên bình bao phủ lấy cô, dường như là sợi râu của con bướm,
chần chừ, nhẹ nhàng lướt qua môi cô, ngứa ngứa. Giống như là rất lâu
trước đây, mỗi lẫn Mạnh Hòa Bình tỉnh dậy trước, lúc nào cũng hôn trộm
cô. Trong mơ có mùi thơm nhè nhẹ của thuốc, còn có mùi thanh mát của bạc hà, cô lẩm bẩm câu gì đó, rồi lại lờ mờ ngủ tiếp

Cuối cùng bị Nguyễn Chính Đông gọi dậy, vẫn còn ngái ngủ, cô ngồi
nghiêng trên ghế sau xe ngủ rất ngon lành, bởi vì trong xe rất ấm, anh
ta bỏ cả áo khoác ra vứt trên ghế bên cạnh. Hóa ra là đã đến chung cư cô ở, bên ngoài xe chỉ có ánh đèn đường vàng vọt cô quạnh, yên tĩnh không
một tiếng động, chỉ nghe thấy âm thanh nhỏ từ động cơ xe phát ra. Cô cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay, đã gần 6h sáng rồi, không kìm được lại hít
một hơi không khí lạnh, gõ gõ vào đàng sau ghế hỏi anh: "Này, có một
đoạn đường ngắn như vậy mà anh đi mất 3 tiếng đồng hồ liền, xe của anh
không phải là loại xe Maybach sao, tại sao lại đi như rùa bò thế hả?"

Anh quay đầu lại phản bác: "Đúng bởi vì là xe tốt, nên tôi mới lái
chậm, chỉ vì chiếc xe này mà tôi bị ông cụ nhà tôi mắng không biết bao
nhiêu lân, nhìn thấy một lần là mắng một lần, ép tôi năm đó nói dối ông
là đã bán cho người khác rồi, chẳng may xảy ra chuyện gì đến được tai
ông tôi làm sao mà sống được.Còn nữa cô có phải là heo không vậy? Ở đâu
cũng ngủ được, cũng không sợ tôi đem bán cô đi à."

Cô xì một tiếng, anh đâu thiếu chút tiền đó, làm gì có chuyện đi buôn bán người. Tôi nhiều nhất cũng chỉ sợ anh vứt tôi xuống giữa đường
thôi.

Anh cũng xì một tiếng, nói cô là như thế, vứt xuống đường cũng chẳng
ai thèm, nếu mà là mỹ nữ, còn sợ bị người khác cưỡng đoạt, cô lại không
có tiền, ngay đến cướp của cũng chắng có của để mà cướp.

Nói đến vẫn đề đó lại làm cho cô xót ruột: "Chỉ vì anh, một bữa cơm mất của tôi hơn 2000 tệ, còn có thể nói được."

Anh nói: "Tôi không ăn mất của cô 2000 tệ, cô làm sao có thể lúc nào cũng nghĩ đến tôi."

Đúng không hổ danh là vua tình ái, ngay cả đến câu nói đó cũng có thể thẳng thắn đường hoàng nói ra như là lời ong tiếng mật, cô lại ngáp một cái: " Không nói linh tinh với anh nữa, tôi lên trước đây, trời cũng đã sáng rồi, còn phải thay quần áo để đi làm nữa, anh cũng về ngủ sớm đi.:

Anh nhìn cô từ gương chiếu hậu, lười nhác nói: "Ngủ hay không——cái đó không cần cô phiền lòng."

Cô nghĩ đến 2000 tệ vừa tiêu mất, liền độc ác chế giễu anh: "Cũng
đúng, vừa mới đi 7,8 ngày, không biết bao nhiêu mỹ nữ tha thiết mong chờ anh quay về xoa dịu sự trống vắng đấy."

Anh đột nhiên lạnh mặt: "Tháng trước tôi đi Mỹ, ở đó cả tháng trời, cô lại nói tôi chỉ đi có 7,8 ngày."

Ồ? Hóa ra là đi cả tháng, nhưng thế thì có gì đáng tức giận chứ? Đúng là tính khí đại thiếu gia kỳ lạ, thật là khó một đống phụ nữ chịu nhịn
anh. Nhìn trên thân phận của đông tiền, nhưng cô vừa tiêu một đống tiền
lớn mời anh ăn cơm, dựa vào cái gì mà tức giận với cô chứ? Do đó trừng
mắt lườm anh một cái, sau khi xuống xe dập mạnh cửa xe, thuận thế còn đá một cái, chỉ tiếc là không đi giầy cao gót, nếu không thì đã làm xước
một vệt trên cửa xe rồi. Cô độc ác nghĩ, cho anh xót chết đi.

Đi vào thang máy mới thấy lạnh, ôm hai vai run rẩy, khịt khịt mũi,
cảm thấy mùi vị không đúng. Lại ngủi ngủi cơ thể mình, một mùi thuốc lá
pha lẫn mùi bạc hà xộc lên mũi, không kìm được trong lòng thầm mắng,
Nguyễn Chính Đông chết tiệt này, chắc chắn là nhân lúc cô ngủ hút thuốc
rồi, cũng không thèm quan tâm đến an toàn giao thông vừa lái xe vừa hút
thuốc, còn không thèm để ý đến đang bật điều hòa, làm cho cô tự hít phải bao nhiêu khói thuốc, ngay cả áo lên cũng bị thấm mùi, quả thật là hèn
hạ.

Sau đó anh mất tăm mất tịch một thời gian dài, có hôm nhận được điện
thoại của anh, vẫn cứ đường hoàng hỏi cô: "Đợt này cô đi đâu thế?"

Cô không có chút tinh thần nào nói: "Đi làm, còn đi đâu được nữa

"Tại sao giọng nói lại thế, bị cảm cúm à?"

Ốm đã vài ngày nay, bị sốt vẫn nghiến rắng đi làm case, anh lại là
người đầu tiên phát hiện ra cô ốm, nghĩ lại cũng không khỏi xót xa,
nhưng vẫn bực mình như cũ nói: "Ừ, cảm cúm rồi."

"Vậy ra ngoài ăn cơm, mời tôi ăn tôm rồng cay, ăn xong đảm bảo sẽ khỏi ốm."

Lại ăn, huống hồ mùa này có tôm rồng sao? Không chắc lại định tính
toán với cô, không có sức mắng anh là vì vừa mới uống thuốc cảm cúm xong không có sức lực: "Tôi không có tiền."

Anh lại vui vẻ đáp: "Vậy tôi mời cô là được."

Cô uể oải nói: "Tôi không có thời gian."

Anh tức đến nỗi dập điện thoại bộp một tiếng, nhất định là không mấy
khi bị một vố, hoặc có lẽ từ sau sẽ không làm phiền cô nữa. Cô đau đầu,
nghẹt mũi, không có chút sức lực nào, cả người hôn mê, chỉ muốn về nhà
ngủ một giấc. Khó khăn lắm mới lằm xong công việc trong tay, cũng đã sớm qua giờ tan ca, đúng là giờ cao điểm, những chiếc xe lăn đều trong
hoàng hôn, nhưng lại không thể bắt được một cái taxi, còn cô quả thật
không có sức lực đi chen lấn trong tầu điện ngầm lúc này, đành đi từng
bước từng bước một về phía trước.

Đằng sau có người bấm còi inh ỏi, cô quay đầu lại nhìn, hóa ra là
chiếc Maybach của Nguyễn Chính Đông, chiếc xe đó quả là gây sự chú ý,
muốn không nhận ra cũng khó.

Sau khi lên xe Nguyễn Chính Đông chỉ tự khen mình: "Xem xem, từ trước đến nay tôi không hề so đo với phụ nữ."

Cô ừ ừ gập đầu, đã có xe miễn phí đi nhờ, vậy cho anh ta nói vài câu
cũng là đúng thôi, huống hồ cô không còn sức đâu mà đấu khẩu với anh.
Đợi đến khi đèn đỏ, cô yên lặng một cách không bình thường làm anh thấy
hoài nghi: "Tại sao hôm nay cô lại ủ rũ như vậy?" Đột nhiên dơ tay lên,
cô uống thuốc rồi nên hơi lơ mơ, nhất thời để cho anh lợi dụng. Ngón tay của anh hơi lạnh, đặt trên trán cô rất thoải mái, nhưng anh lại cứ
ngưng lại lâu như thế, giống như là thất thần trong giây lát, không biết là đang nghĩ gì. Cô cuối cô cũng không nhịn được: "Này, đèn xanh kìa."

Anh à một tiếng, những chiếc xe đằng sau đã bắt đầu bấm còi inh ỏi, anh rẽ trái ở đầu đường: "Đi bệnh viện."

"Tôi về nhà uống vài viên thuốc là được."

Anh kiên quyết: "Đi bệnh viện."

Tranh giành không được, ai bảo là vô lăng trong tay người ta chứ. Kết quả là bị anh lôi đến bệnh viện truyền, bình thường cô rất sợ tiêm,
nhìn thấy y tá cầm trên tay chiếc ống tiêm cả người mềm nhũn đi, rất
muốn quay đầu bỏ chạy. Nguyễn Chính Đông đứng bên cạnh cười: "Tôi thật
sự chưa bao giờ thấy người như cô."

Trời bắt đầu tối dần, phòng truyền càng ngày càng ít người, trong
không gian trống vắng chỉ nghe thấy tiếng tivi, đang phát thời sự, nước
trong ống truyền dường như không bao giờ hết. Cô vốn dĩ đã thiếu ngủ, cả ngày hôm nay làm việc đã rất mệt, một lúc sau đã ngủ thiếp đi.

Có người động vào tay cô, cô bỗng chốc mở to mắt, cô y tá nhỏ giúp cô tháo kiêm, Nguyễn Chính Đông nói: "Cô thật là có thể tùy tiện ngủ ở đâu cũng được."

Cô dụi mắt: "Mấy giờ rồi?"

"Sắp 9h rồi."

Anh ấn tay cô rất đau, cô rút tay ra, tự mình ấn giữ cái bông nhỏ
nhỏ. Đói, đói đến mức bụng réo lên, kết quả là anh cũng giống cô: "Đi ăn cơm thôi."

Những lúc họ bên nhau, chỉ có lúc ăn cơm dường như mới không đấu khẩu


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui