Thịnh tỉnh dậy, thấy Kiên đang băng vết thương ở chân mình, ánh mắt trống rỗng, cậu nhìn chằm chằm vào hư không.
Ngoài cửa sổ nắng gắt buổi trưa, không gian yên tĩnh của căn hộ cao tầng lúc này thật xa lạ, dường như cậu đã ngủ khá lâu rồi.
"Dậy đánh răng rửa mặt đi, hôm nay đi GoGi House ăn đồ nướng." Kiên mỉm cười nói.
Thịnh vô hồn lắc đầu, cậu chả có tâm trạng gì cả.
Nhìn cậu một lúc, rồi Kiên cúi cả người xuống ôm lấy cậu, xoa đầu nói:
"Về sau tôi sẽ luôn bảo vệ cậu, không để cậu bị thương nữa." Kiên ngừng chút rồi nói tiếp: "Từ giờ cậu là bạn trai bé của tôi."
"...Ừm." Thịnh nghe rõ Kiên vừa nói gì, cậu cảm thấy ngạc nhiên, mà đáng lẽ cậu phải phản ứng kịch liệt nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể bình tĩnh "ừm" một tiếng.
"Cậu có muốn tôi làm bạn trai lớn của cậu không?" Kiên hỏi.
"Có...!Nhưng mà sao...!tự nhiên lại tỏ tình?" Thịnh vừa nói, vừa được Kiên kéo dậy, đưa đến phòng tắm.
"Thích cậu thì nói thôi.
Nhanh chuẩn bị để đi ăn nướng." Kiên nói, mỉm cười như thể dụ được nhóc con dậy.
Vì tự dưng được tỏ tình mà Thịnh lại dấy lên sự đề phòng.
Liệu có ẩn tình gì không? Đúng thật là thời gian gần đây cuộc sống toàn xung quanh toàn là Kiên.
Nghĩ lại giấc mơ vừa qua, cậu lại băn khoăn hơn.
Giấc mơ đó quá khó về mặt logic, lại còn nguy hiểm đến cả từ người khác nữa.
Dù sao thì hiện giờ cậu thấy vui với chuyện yêu đương.
Tuy không biết đối phương nghĩ gì, nhưng bản thân cậu tự đinh ninh rằng đối phương chắc chắn không có ý xấu với mình.
Xe nhanh chóng được lái ra khỏi khu vì trong giấc mơ vừa rồi có ông chú với người phụ nữ cũng sinh sống ở đây.
Thông tin có người chết, người dân dần tụ tập xôn xao bàn tán.
Đến nơi ăn, quán đông khách, may đúng lúc có một hai bàn đi thanh toán.
Mấy bàn bên cạnh đang nhắc đến việc có mấy học sinh bị đột quỵ đêm qua, bàn luận rôm rả.
Kiên nướng thịt, còn Thịnh ngồi ngơ ngác như thể băn khoăn suy nghĩ điều gì đó.
Cậu ngắm nhìn đường phố, trông như thư thái mà lắng nghe tiếng ồn trắng.
"Không ăn đi?" Kiên gắp đồ ăn vào bát Thịnh.
Lúc này cậu mới đưa mắt nhìn Kiên, hắng giọng rồi nói:
"...Cậu đang suy nghĩ gì vậy?"
"Nghĩ sao trông cậu đẹp trai thế."
"Xàm ít thôi." Cậu gắp miếng thịt trong bát lên ăn: "Cái việc vào giấc mơ ý, ai vào chung cũng được à?"
"Không...!thực ra thì bình thường là chỉ hai người đi với nhau thôi." Kiên lại gắp đồ ăn vào bát Thịnh tiếp: "Đại khái mỗi người sẽ có một soulmate, có soulmate đi cùng mỗi giấc mơ sẽ được mang thêm một đồ dùng nữa ngoài đồ mặc định như là vòng cổ của cậu."
"Còn nhớ lúc cậu bám vào người tôi vào nhà nghỉ không?" Kiên cười hỏi, nhìn Thịnh đổ hết gân bò với mỡ vào bát mình, cậu ăn mỗi chỗ nạc.
"Thực ra tôi chỉ có thể đem vào lọ điều ước, nhưng hôm đó cậu vừa ôm tôi thì cây bút liền ở trong túi áo, cậu siết chặt quá đầu bút đâm cả vào người tôi."
"Lời cậu nói không đáng tin lắm." Thịnh nói: "Nhưng tóm lại tôi quan trọng vậy sao cậu lại đưa cái ô cho tôi? Ai lại tin vào lời giải thích cho có của cậu lúc đó.
Với lại tôi vẫn chưa rõ lắm vì sao cậu biết chắc là tôi sẽ bị đuổi đi khỏi nhà nghỉ."
Kiên lấy ra chiếc bút bi to kì lạ, bấm vào đầu nắp bút, một con dao sắc bén liền bật ra từ đầu kia.
"Lần đó do tôi nóng vội quá, lại trông cậu ngu ngu ngơ ngơ nên thử luôn." Kiên nói: "Chắc cậu đã nhận ra từ trước, đây là dao thiết kế hình bút.
Tôi rạch chữ lên cái ô đó để cho chắc cậu sẽ bị đuổi đi, thì nó là đồ bà chủ đưa mà.
Tôi đúng là muốn kiểm chứng, soulmate với nhau có xu hướng sẽ tự đến gần nhau, đúng như lúc đó giữa biển người vậy mà cậu có thể bám vào tôi vậy.
Vì thế nên nếu mà cậu có thể đi đường cũ mà về được thì chúng mình hẳn là soulmate rồi."
Thịnh chửi thầm: "Súc vật! Mẹ nói quả không sai, có chó mới yêu mình."
"Cậu nói tôi mới nhớ là có thấy cậu dùng dao lúc gặp con quái đầu bay, nhưng tôi không biết là cái bút này..." Thịnh đang nói lại dừng rồi thốt lên: "Vãi nồi! Cậu bảo cậu rạch chữ á? Tôi nhớ là chữ viết mà...!Sao lại không nhận ra nhỉ, chữ màu đỏ đậm như máu vậy..."
"Đồ mất nết!" Thịnh đi sang đối diện ngồi, cậu beo Kiên: "Thế mảnh vỡ giấc mơ là gì?"
"Đau, đau...!bỏ tay ra đã." Kiên nhăn mặt vỗ tay Thịnh: "Tại thấy cậu hậm hoẹ nên cho rằng cũng ra vào nhiều rồi.
Ai bảo thích diễu võ dương oai."
"Ờ!" Cậu chuyển tay lên nhéo mặt Kiên.
"Đồ nhỏ nhen.
Lại còn bày đặt bất ngờ để kiếm cớ để đánh người ta." Kiên nói: "Anh đây không chấp."
Nghe vậy cậu liền một khoá hai tay Kiên lại.
Sực nhận ra hết tay để ăn, cậu cắn tay Kiên rồi nói:
"Trả lời câu hỏi vừa nãy tôi hỏi đi."
"Có càng nhiều mảnh vỡ giấc mơ sẽ càng không phải vào giấc mơ nữa."
"Thật á?"
"Nói dối cậu làm gì.
Cứ lấy được tầm mười mảnh thì cứ yên ổn mà ngủ." Kiên cười nói.
"Sao nghe thấy điêu điêu." Thịnh nhăn mày.
"Thế có muốn lấy mảnh vỡ nữa không?"
"Có!"
Vài ngày nữa lại trôi qua, mọi dự định đã được Thịnh lên kế hoạch sẵn trước khi vào học.
Nhân ngày nghỉ cuối, cậu đi hội sách xong lại đi dạo xung quanh.
Hôm nay Kiên đi làm từ sớm, hẳn sẽ về muộn, nên cậu quyết định ra ngoài chơi.
Ngồi trong công viên đang ăn xúc xích, đang vui vẻ ngâm nga hát tự dưng cậu lại thấy buồn.
Trong thời gian này lượng thông tin đến nhiều khiến đôi lúc cậu lại trầm ngâm tự hỏi "không biết những giấc mơ kia là gì?", "vì sao người ta lại chết khi chết trong đó mà không phải tỉnh dậy?", rồi thì "sao Kiên giỏi thế?".
Đang tra trên mạng những câu hỏi sẽ không nhận được đáp án mong muốn thì có tiếng bước chân đến gần, cậu chưa kịp ngoảnh đầu lại thì người đằng sau bịt mũi cậu bằng khăn tẩm thuốc mê.
Lim dim mở mắt ra, căn phòng sáng ánh điện hình hào quang như là phòng thờ, có thầy cúng phía trước, xung quanh đều có người ngồi.
Cậu đang ngả người tựa vào ai đó, ngửa mặt lên thấy đầu tóc xoăn nhuộm màu đỏ nâu, người này trông quen quen.
Cựa quậy, đang định mở miệng nói thì người nọ lấy tay bịt mồm cậu, thế là cậu lại ngủ tiếp.
"Dậy chưa?" Kiên nhéo mặt Thịnh.
"Đây là đâu? Là thực hay là mơ?" Thịnh ngơ ngác nhìn xung quanh, có cảm giác mình đã bị mất nhận thức về thế giới.
Xe ô tô đỗ bên ven đường, bên đường là đồng ruộng vắng vẻ, xa chút có ánh đèn đường.
Chỗ này hẳn là ở ngoại ô thành phố, cụ thể đang ở dưới chân cầu.
Trông Kiên không được vui lắm, mặt còn có vết bầm giống đi đánh nhau xong, Thịnh đâm ra lo lắng.
"Đói không? Ăn kimbap này." Kiên đưa qua hộp cơm cuộn, rồi mở nắp chai nước Lavie cho Thịnh.
Uống ngụm nước, Thịnh đưa ngón trỏ lên chạm nhẹ vào chỗ tím trên mặt Kiên.
"Cậu bị sao đấy?"
"Đi đòi cậu về đấy!"
"À! Thế đòi tôi từ ai thế?"
"Từ Xuân tóc đỏ."
"Hả? Xuân tóc đỏ là ai?"
"Không học "Hạnh phúc của một tang gia" à?"
"Ai chả biết Xuân tóc đỏ đấy."
"Biết rồi còn hỏi." Kiên xua tay, lấy ra móc khóa hình viên con nhộng: "Cậu tháo vòng cổ ra đi."
"Tháo hộ." Thịnh xoay khoá vòng ra trước cổ, hơi ngửa lên để cho Kiên tháo ra.
Kiên tháo vòng xuống, lấy ra cái mặt mèo bạc đính mắt thạch anh đen, thay vào là cái móc khoá viên con nhộng kia, rồi đeo vòng lại cho Thịnh.
"Lúc nào cần thì bấm vào cái nút này lấy xuống." Kiên nói, lấy xuống móc khóa trên vòng cổ: "Nhìn kỹ! Xoay đầu này rồi dao sẽ ra ở đầu này.
Nhớ chưa?"
"Mấy cái dao keychain này trên mạng bán đầy cái đẹp." Thịnh móc lại dao vào vòng cổ: "Nhưng mà cái này là đẹp nhất!"
"Chuyện! Tôi phải đi đặt làm đấy! Vào giấc mơ rồi thì lựa lúc mà dùng thử luôn."
"Sao cậu biết vòng cổ là đồ mặc định mà không phải mặt dây chuyền?"
"Tôi để ý cậu hay lấy tay để chỉnh cho mặt dây chuyền ra phía trước hoặc là cho khoá vòng cổ ra sau.
Nhưng mà cậu bảo mấy lần trước không nhận ra là mình có đeo hay không.
Thế nên là mấy lần cậu vào chỉ có vòng cổ thôi."
"Giỏi! Thưởng cho cái thơm." Thịnh chu môi ra.
"Nghiêm túc nào." Kiên nhìn thẳng vào Thịnh: "Nghe này! Có một cách để hai người có thể vào chung một giấc mơ...!Đi cúng giải hạn, như kiểu đi làm lễ cho cặp đôi mà ngày sinh tháng đẻ không hợp nhau ý! Nhưng mà để thành soulmate thì tỉ lệ thành công không cao, tuy nhiên thì nó vẫn là bước đệm lớn, chỉ cần thủ thuật chút là mỗi lần đều có thể hai người vào cùng nhau được."
"...!Hôm nay cậu với Hào đã làm lễ rồi.
Tí nữa cứ đi theo nó, nhưng cũng phải nhớ đề phòng nó." Kiên xoa đầu Thịnh.
"...!Sao lại thế?.
Tôi sợ phải đi ngủ lắm! Sắp đến đêm mất rồi!" Khá là sốc, phải một lúc Thịnh mới nói tiếp.
Cậu nhìn giờ hiển thị mà lo lắng.
"Cậu có đi cùng tôi không?"
"Lần này xảy ra ngoài ý muốn...!Cậu cố gắng chút.
Sẽ không có lần sau!"
Thịnh thở dài thườn thượt.
"Qua đây!" Kiên nói.
Kiên ngả ghế ra phía sau, kéo Thịnh sang ghế lái.
Cậu úp mặt vào ngực Kiên, có lẽ để an ủi bản thân.
Cơn buồn ngủ ập đến, cậu cố ngửa mặt lên, mắt lim dim.
"Ngủ ngon!" Kiên cúi đầu hôn cậu..