Xung quanh đều là nước, mập mờ dưới biển là hình ảnh đường ray, nơi này giống như "Vùng đất linh hồn" vậy.
Đứng trên bến đợi giống trong bộ phim, ngó nghiêng xung quanh, Thịnh nghĩ:
"Chả đẹp như trong tưởng tượng!"
Mặc trên người bộ yukata màu xanh, khoác áo yukata chấm bi, chân đi geta, Thịnh thử nhảy lên, rồi lại ngồi lê xuống đất.
"Mấy cái đồ này bất tiện thật! Cái đôi tông gỗ này chạy mà lỡ bước chắc ngã sấp mặt!" Thịnh càu nhàu
Tâm tình cậu ngược lại đang vui, thậm chí trong phút chốc còn nghĩ đáng đánh đổi để được hôn.
Ngồi đợi tàu đến, cậu lấy tay vẽ chân dung Kiên trên mặt đất.
"Đây là con quỷ chứ người gì! Xấu đáng sợ!" Thịnh phủi hình vẽ đi, cảm thấy tay lướt qua tờ giấy nào đấy: "Cái gì đây? Lại còn có rác ở đây nữa."
Cậu vừa bỏ tờ giấy vào túi áo thì tàu lửa xuất hiện.
Loa thông báo: "Đến bến cuối."
Hình ảnh con tàu trước mặt cũng mập mờ y hệt đường ray vậy.
Cậu cũng không chắc đây có phải tàu không, có hai tầng, mỗi tầng ba toa, ống khói nhô ra ở giữa tàu.
Đặc biệt con tàu trôi trên mặt nước, trông như lơ lửng trên đường ray.
Cửa mở ra, cậu bước lên tàu, đập vào mắt là hai cô gái đang hôn nhau.
Hai người kia thấy cậu đột nhiên xuất hiện thì ngại liền kéo nhau đi ra góc ngồi.
"Ngứa cả mắt!" Thịnh nghĩ: "...Chết, quên! Mình cũng có người yêu rồi mà."
"Hi hi hi!" Cậu cười nắc nẻ.
"Cười gì vui thế?" Cậu không để ý đến ở cửa, một người nữa cũng vừa lên tàu.
Thịnh quay người lại, đánh giá một giây:
"A! Xuân tóc đỏ!"
"Hả? Nhóc bảo gì cơ?" Hào cau mày.
"Ai nhóc với Xuân tóc đỏ." Thịnh nhướn mày hất hàm.
"Anh hơn nhóc gần hai tuổi đấy." Hào tiến đến gần Thịnh.
Cậu lùi lại ngay tức khắc, giơ tay lên thủ thế.
Điều này khiến Hào bật cười, anh ta bỏ tay ra khỏi túi áo khoác yukata sọc đen xanh cùng màu với bộ anh ta đang mặc, nới lỏng nút thắt làm lộ ra cơ ngực to khoẻ với múi bụng săn chắc.
"Cưng muốn sờ xem không?" Hào nói, một tay kéo kính lên.
"Ôi trời ơi! Đã xấu xa xin đừng đẹp trai! Đã là trai hư xin đừng gọi tôi là cưng!..." Thịnh nhìn Hào chằm chằm, trong lòng gào thét: "Giọng mấy anh miền Nam nghe thích vãi!"
"Sao? Thử chạm vô xem." Hào lại nói.
"Hả? À, thôi." Thịnh nói.
"Ồ!" Hào cười bĩu môi, giả vờ thắt lại dây: "Vậy thì thôi."
"Ơ!" Thịnh vô tình lên tiếng tiếc nuối.
Dù rằng bạn trai cũng tập gym nhưng cậu không có được mời như thế này.
Thật ra bình thường do cậu ngại nên không hay sờ Kiên.
"Đã nghiện còn ngại."
Hào làm ngực nảy, ngay lập tức Thịnh đưa cả hai tay chạm vào, thiếu điều muốn úp cả mặt vào.
"Trông! Liêm sỉ rớt dưới đất kìa!" Hào nói.
"Làm gì có!" Thịnh không cần nhìn cũng đáp.
"Sờ Kiên làm sao mà đủ nhỉ?"
Nghe vậy thì Thịnh nhếch môi, không đành lòng mà rụt tay lại.
Hào nhướn mày định mặc lại hẳn hoi, không ngờ Thịnh đập bụp mặt vào ngực rồi lùi lại.
Cậu giơ tay thủ thế với Hào thì bị kéo lại.
"Nhóc xoa thuốc dùm anh đi, không anh mách người yêu nhóc." Hào lấy ra tuýp kem bôi sưng tấy, hướng mấy vết tím trên người mình.
Hẳn là Hào đã biết rất rõ về hai người bọn cậu.
Anh ta hiển nhiên không phải người hành động tuỳ ý như bên ngoài.
"Tự làm tự chịu.
Với lại chắc gì nó thích em thật lòng." Thịnh cười nói, muốn rút tay ra.
"Nghe câu có qua có lại mới toại lòng nhau bao giờ chưa?" Hào nói, bóp hơi chặt tay Thịnh, đặt vào tuýp kem.
Cậu bĩu môi ra ghế ở góc ngồi, cách xa hai người con gái kia.
Cửa lại mở ra, một cô bé tóc buộc hai bên như nhân vật Shizuka, mặc đồng phục quân sự bước vào.
Trông dáng vẻ vô cùng hoang mang, cô bé tiến tới chỗ hai cô gái kia.
Thịnh thấy Hào không thèm để ý đến xung quanh, giống hệt lần mới gặp.
"Anh với Kiên có phải hay vào giấc mơ với nhau không?" Thịnh nói, tay xoa chỗ tím trên mặt Hào.
"Ừ! Cũng thường xuyên đi với nhau, đôi lúc anh đi với người khác như lần trước đi với cái thằng trông như nghiện đó." Hào tặc lưỡi mấy cái: "Tự nhiên từ trên trời rơi xuống cục gạch làm tan vỡ tình anh em."
Thịnh ấn mạnh vào vết xô xát trên sườn khiến Hào đau phải thốt lên tiếng chửi thề.
Cửa hai đầu đều bị khóa không thể sang toa khác được.
Trong toa giờ cả thảy bảy người, có hai người đàn ông nữa vừa lên tàu.
Một người đàn ông quần đùi áo cộc, cả người ướt sũng, sắc mặt tái mét; vậy là có hai người mới.
Cô bé ngồi cùng với cặp đôi kia, còn hai người kia bị Hào lừ cho không dám đến gần, cũng lên góc trên ngồi song song với cặp đôi.
Mọi người bắt đầu đi lần mò xung quanh.
Tàu này đúng tàu cổ, mọi thứ đều thô sơ và có dấu hiệu xuống cấp trầm trọng.
Toa này chả có gì ngoài hai dãy ghế đơn ghép đôi trải dài dọc giữa hai cánh cửa.
Sau mỗi ghế có gắn bàn gấp giống trên máy bay.
Được cái tàu chạy vô cùng êm, không khác đứng trên mặt đất.
Để ý thấy Hào vẫn ngồi yên, đang nhìn chăm chú cái gì đó, Thịnh tiến tới xem cùng.
Chỉ là cái bàn ăn gấp có vết bẩn hình quả tạ, cậu ngó sang mấy chỗ khác, cái nào cũng có vết bẩn như thế.
"Nhìn này."
Hào bẻ gãy thanh gập bàn ăn, lấy ra một con ốc vít hai đầu.
Thịnh ồ lên vì ngộ ra vết bẩn hình ốc vít hai đầu.
Con ốc được đặt nhẹ xuống sàn thành một đường thẳng với hai cánh cửa.
Nó bị lệch đi, dù chỉnh thẳng thế nào nó cũng tự lệch.
"Là sao?" Thịnh không hiểu.
"Ngốc!"
Hào kéo Thịnh đi đến cửa sau, áp cả người cậu lên cánh cửa mà chà.
Cậu vùng vằng muốn thoát ra, Hào bỏ tay khỏi người cậu, mở cửa ra.
Toa sau là phòng tắm rửa chia ra hai bên nam nữ.
"Tắm chung đi." Hào rủ.
"Giờ á? Lúc nào về thì tắm." Thịnh nói.
"Có tắm thì bây giờ chứ về có mà Kiên nó đấm chết."
"Sao anh không ở trong Nam mà ra Bắc làm gì?" Thịnh hỏi bất ngờ.
"Ông bà già đón ra thì ở Bắc."
"Ơ thế bố mẹ anh đâu?"
"Ai biết! Đã thấy mặt bao giờ đâu."
"Ò!...!Gà! Em thấy bố mẹ mình suốt."
Nghe vậy Hào véo cả hai bên má Thịnh, cười nói:
"Mặt mũi sáng sủa thế này mà ăn nói vô duyên."
Hai người đi đến toa ở cửa phía trên.
Sau khi mày mò toa tắm rửa dường như Hào đã biết cách để tỉnh dậy.
Mới đến cửa cả hai đã trông thấy người đàn ông ướt sũng đang nôn thốc nôn tháo ở góc tàu, một cô gái thì ngất lịm không biết còn sống không.
Đây là toa để đồ ăn, đồ đạc vẫn ngăn nắp, đồ ăn cũng bình thường, chỉ là canh rau cải với cơm.
Thịnh chú ý đến nồi canh dao động, giống với nước ở toa tắm rửa.
"Đừng có chết dễ dàng thế." Hào quay sang nói với mấy người kia, ra lệnh: "Phá hết ghế ngồi mau!"
Không ngờ Hào còn có bộ dạng dữ tợn bất thường thế này, Thịnh nhẹ nhàng lấy con dao băm thịt trên tay anh ta ra.
Mấy người kia ù ù cạc cạc đi đập, đá vỡ từng cái ghế một.
"Đau đầu quá!" Cô bé người mới ôm đầu khóc thút thít.
"Chuyện này là sao vậy?" Cô gái trong bộ yukata màu tím vừa phá ghế vừa ngóng Thịnh trả lời.
"Theo như thằng tóc đỏ đang đứng làm màu kia thì chúng ta đang đi tàu đệm từ, và mấy người kia bị ảnh hưởng bởi điện từ trường." Thịnh nói nhỏ với cô gái và người đàn ông, liếc nhìn thấy Hào đang nhắm mắt đứng khoanh tay tựa cửa.
Cậu nhận thấy tình hình không ổn chút nào, phải nhanh chóng tỉnh dậy.
Theo kinh nghiệm thì giấc mơ có người mới độ khó rất thấp, nếu dễ chết như vậy thì không nên hi vọng nhiều về sống sót lấy được mười mảnh vỡ giấc mơ.
Phá đồ vẫn chưa thể dừng tàu hoàn toàn, phải phá nam châm.
Cậu ngửa cổ nhìn trần, động não xem rốt cuộc nam châm được đặt ở đâu trên tầng hai.
"Đứng ngơ ra đấy làm gì? Đi ra đây!" Hào bảo Thịnh, rồi chỉ hai người kia: "Đi ra kia làm vỡ trần đi!"
Hào bế Thịnh lên để cậu dùng dao chọc.
Khi hai bên trần bị làm vỡ, cửa tàu tự động mở ra, mấy người đau ốm kia cũng khoẻ lại.
Mọi người xuống tàu, ngước lên thấy ống khói đã bị vỡ.
Theo biển thoát hiểm, đi xuống cầu thang là ra khỏi nhà ga.
"Anh được bao nhiêu mảnh vỡ giấc mơ rồi?" Thịnh lên tiếng hỏi.
"Hửm?" Hào nhướn mày.
"Anh chắc có bảy, tám mảnh rồi nhỉ?"
Im lặng một giây rồi Hào phá ra cười.
Cậu cảm thấy bối rối.
"Bảy, tám mảnh thì đừng ngủ nữa, chết đi cho nhanh." Hào lau nước mắt, nói: "Có mỗi bốn mảnh ghép giấc mơ thôi! Mỗi giấc mơ khó chỉ có một mảnh."
"À..."
"Ngu ngốc!"
Hào búng trán cậu khá đau.
Cậu giơ tay định đánh lại thì Hào bất ngờ ôm cậu rồi nhảy thẳng xuống khỏi cầu thang..