"Chờ đã, cậu đang nói, tất cả mọi người đều bị Mycroft và Sherlock liên hợp lại đùa giỡn? Kể cả Moriarty?!" Họ vừa ngấu nghiến đồ ăn để qua đêm vừa nói chuyện, những mẩu thức ăn bay tung trong không khí, nhưng hai gã đàn ông thô kệch chẳng quan tâm.
"Ông có nhớ hồi Sherlock và Mycroft — ồ không, là M·T·G — trao đổi mật thư với nhau không?"
"Ừm." Thanh tra cảnh sát gật đầu, ăn thêm một miếng nữa.
"Moriarty vẫn luôn lén lút theo dõi Sherlock, và Sherlock biết điều đó.
Mycroft cũng biết chúng tôi đang bị theo dõi, vì vậy anh ta và Sherlock đã cùng nhau diễn một màn ở dưới lầu: xoa mặt Sherlock.
Ông biết không, Sherlock còn nói anh ấy nghĩ họ nên hôn nhau để càng thuyết phục hơn!! Nói ngay trước mặt tôi!! "John cường điệu lên, kỳ thật có lẽ anh cũng không biết mình nói có cụ thể hay không, dù sao anh cũng đã nói hết rồi.
"Chết tiệt!!" Thanh tra gầm gừ: "Sherlock Holmes?! Hôn?! Điều đó không bao giờ có thể xảy ra ở bất cứ chiều không gian nào cả!!"
"Đó hoàn toàn là sự thật!" John giơ đũa lên thề.
"Chúa tôi!!"
"Ban đầu vụ án đó là tìm kiếm một thứ, và cái hồ sơ chết tiệt mà Mycroft đưa không nói thứ đó quan trọng như thế nào, và kết quả là chúng tôi đụng phải một vụ giết người, chính là vụ án mạng trên đường ray mà tôi đã nói với ông hôm trước.
Có người chết Sherlock càng hăng hái, chúng tôi đã phá vụ án, tìm lại được thứ đó - Tôi không thể nói cho ông đó là gì.
Ông biết đấy, bí mật quốc gia."
John thậm chí không kịp nuốt nước bọt, vì Greg đối diện anh đang lắng nghe câu chuyện một cách vô cùng chăm chút, nhìn chằm chằm vào anh: "Đúng đúng, tôi biết đó là bí mật quốc gia, sau đó thì sao?"
"Sau đó chúng tôi trả lại nó cho Mycroft, Sherlock còn giả vờ không muốn gặp anh ta! Tôi là người phải đi đưa nó cho anh ta! Sau đó chúng tôi đã đi ăn ở nhà hàng mà tôi đã kể với ông, nơi anh ấy nói anh ấy sẽ đi gặp đối tượng hẹn hò trên mạng, nhớ không?"
"Nhớ."
"Người anh ta muốn gặp không phải là M·T·G, mà là Moriarty đã giải mã được mật thư - Sherlock muốn gặp M·T·G nhưng đối phương từ chối.
Sau khi phá vụ án của Mycroft, Sherlock đã dùng tài liệu mật đó để dụ dỗ phía bên kia gặp mặt, chính là lúc tôi đưa bí mật quốc gia trả lại cho Mycroft! Nhưng Moriarty không biết điều đó nên đã mạo danh M·T·G và đồng ý gặp mặt! Đây là chuyện xảy ra ngày hôm qua.
Sau đó thì ông biết rồi đấy, Sherlock biết rõ là không phải, nhưng tên ngốc kia vẫn đi gặp, nghĩ rằng anh ta có thể tự mình xử lý! Nếu không nhờ Mycroft 'bí mật theo dõi' chúng tôi vì vụ án, ngày hôm qua Sherlock có thể đã không được toàn thây mà về nhà rồi!"
"Chờ đã...!Khoan..." Greg yêu cầu anh dừng lại: "Để tôi sắp xếp lại một chút...!Sherlock muốn gặp M·T·G, M·T·G từ chối; vì vậy Sherlock dùng bí mật quốc gia làm mồi nhử, và Moriarty đã mạo danh M·T·G trả lời mật thư hẹn gặp của Sherlock; sau đó Sherlock biết đó không phải là M·T·G nhưng vẫn đi...!Làm sao cậu ta biết đó không phải là M·T·G? Rốt cuộc cậu ta có biết M·T·G là ai không? Cậu có biết không?"
John thở dài trước những câu hỏi: "Đó là điều tôi không hiểu, tôi không biết.
Tôi không biết làm thế nào Sherlock biết được mật thư cuối cùng không phải của M·T·G gửi đến.
Có lẽ anh ấy có thể nhận ra từ phong cách viết mật mã chăng? Sherlock nghĩ rằng M·T·G là Mycroft, nhưng anh ấy không thể xác nhận được.
Tuy họ đã gửi cho nhau mười mấy bức mật thư, nhưng mỗi bức thư đều được viết bằng mật mã, vì vậy có rất ít thông tin.
Tối hôm qua lúc Sherlock dịch nội dung cho tôi xem, tôi đã suy sụp hoàn toàn.
Họ nhắn cho nhau hàng chục tin mà chỉ có mấy chữ!" John vuốt tóc: "Để tôi nhớ lại xem, đại loại thì trình tự của nó thế này..."
S·T·G: Khai báo họ tên, công việc, phải trung thực.
M·T·G: Tôi sẵn lòng đưa ra manh mối, anh cũng vậy.
S·T·G: Chấp nhận giao dịch.
Có công việc độc nhất vô nhị ở nước Anh, loại cần sử dụng bộ não.
M·T·G: Không nghiêm túc, tôi cũng có thể mô tả bản thân như thế.
S.T.G: Thật thú vị, theo tôi biết thì có chưa đến 10 người ở Anh.
M·T·G: Ấn tượng tiêu chuẩn cao, thám tử.
S·T·G: Không công bằng, anh đã kiểm tra IP.
M·T·G: Chỉ sử dụng tài nguyên mà thôi.
S·T·G: Dám cá nó liên quan đến công việc của anh, mạng lưới thông tin.
M·T·G: Chính xác.
S·T·G: Ra ngoài, thứ 6, 12 giờ, nhà hàng XX trên đường XX.
M·T·G: Rất tiếc, tôi rất bận.
S.T.G: Tôi nhận được một thứ rất quý hiếm, bảo mật cực cao.
Đoán xem.
"— Lưu ý, lúc này tôi đã trả lại đồ cho Mycroft rồi! Sherlock đúng là đồ lừa đảo xảo quyệt!"
M·T·G: Thú vị quá, được rồi, hẹn gặp lúc đó.
"Tin nhắn cuối cùng là câu trả lời của Moriarty, đại khái chính là như vậy.
Với cái tốc độ trò chuyện này thì đến bao giờ chuyển sang được phần tình yêu?" John nhớ lại từng chút một những nội dung mà anh đã đọc đêm qua.
May mà hai người này vô cùng tiết kiệm từ ngữ khi tán gẫu, nếu không anh thực sự không thể nhớ hết được mười mấy tin nhắn.
"Vậy là...!Cậu đã trả lại tài liệu mật cho Mycroft rồi, nhưng Sherlock nói rằng nó vẫn nằm trong tay cậu ấy, bởi vì..." Greg sờ cằm: "Cậu ấy hoài nghi người kia là Mycroft, thế nên cậu ấy muốn Mycroft nghi ngờ rằng - Thứ trong tay anh ta chưa hẳn là thật, có thể chỉ là một bản sao?"
"Bingo!" John nhấp một ngụm trà, họ đã giải quyết hết món ăn Trung Quốc, bát đũa vẫn để nguyên trên bàn chẳng ai bận tâm.
"Tôi đoán là, lúc tôi trả lại tập tài liệu anh ta đã vờ như không muốn gặp Mycroft, chính là để không lộ diện."
"Vậy...!Sự thật là gì? Sherlock có thực sự đưa tài liệu mật cho cậu không? Nó thực sự đã được giao cho Mycroft sao?" Greg Lestrade nói ra nghi ngờ của mình, nhưng lại thành đánh đố John.
Anh chưa từng nghi ngờ bạn cùng phòng của mình, nhưng hiện tại anh bắt đầu hoài nghi.
"Còn một vấn đề." Lestrade tiếp tục: "M·T·G có thể là Mycroft - Nếu Sherlock đã nghi ngờ, vậy chúng ta hãy giả sử Mycroft là M·T·G, vậy chẳng phải lúc Mycroft đăng nhập tài khoản là có thể thấy mật thư mạo danh mà Moriarty đã gửi cho Sherlock sao? Cho dù Moriarty có thể đã xóa tin nhắn mạo danh, nhưng nếu Mycroft là chính phủ nước Anh như cậu đã nói...!thì thủ thuật nhỏ này chắc không làm khó được anh ta đúng không? Vậy nên, cậu nghĩ là sau đó Mycroft đã cứu Sherlock nhờ tiếp tục bí mật theo dõi? Hay là anh ta vốn đã biết về cuộc hẹn ngay từ đầu rồi?"
"Ừm..." John lắc đầu: "Tôi cũng nghi ngờ điều đó, nhưng ông biết đấy, không thể nhìn thấy được gì từ trên mặt họ.
Mycroft nói là giám sát tuyệt mật, trừ tin vào điều đó, tôi có thể làm gì nữa? Kể cả khi tôi nghi ngờ?" John bất lực nhún vai: "Ngay cả Sherlock cũng không thể nắm đầu anh ta được...!Đúng rồi, không biết hôm nay anh ấy đã đi đâu." John lấy điện thoại ra, Sherlock không trả lời tin nhắn hỏi thăm của anh.
"Buổi sáng tôi đến tìm cậu thì thấy cậu ấy đi ra ngoài, khi đó chưa đến 8 giờ, trên mặt cậu ấy vẫn còn máu." Lestrade đứng dậy thu dọn đồ đạc trên bàn.
"Ngày hôm qua anh ấy bị tấn công.
Đáng lắm, ai bảo anh ta đã biết là không bình thường còn đến chỗ hẹn...!8 giờ? Buổi sáng ông tới phố Baker? Ôi Greg, sao ông không đánh thức tôi." John nhanh chóng giúp ông rửa bát đũa cất vào bếp.
Họ thường xuyên ăn đồ ăn Trung Quốc nên đã chuẩn bị sẵn vài đôi đũa.
John đứng bên bồn rửa nhìn bạn mình rửa bát, anh chưa bao giờ có cơ hội thấy Sherlock làm việc này.
"Thấy cậu ngủ ngon quá nên tôi nghĩ đêm qua chắc vất vả lắm.
John, lấy cho tôi cái bát đó, để lâu rồi, cũng nên rửa thôi." Lestrade chỉ vào ngăn tủ phía sau, John nói: "Cái này à?" Rồi đưa nó cho ông.
John phụ trách lau khô bát đĩa, tranh thủ trò chuyện trong khi chờ Greg rửa xong, bạn anh xắn tay áo lên, lộ ra cánh tay với đường cong rất đẹp, anh chỉ đứng đó yên lặng, cảm nhận sự ấm áp từ ánh mặt trời xung quanh mình.
Đây có lẽ là cảm giác như ở nhà.
"Vậy Sherlock sẽ làm gì tiếp theo? Moriarty vẫn còn ung dung ngoài vòng pháp luật, đó là một vấn đề lớn, tốt hơn là nên giải quyết nó sớm." Thanh tra vừa rửa bát vừa lướt qua vụ án trong đầu.
"Hả?" John đang thất thần nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Greg khi ông rửa bát, thanh tra cảnh sát trông rất hiền lành, mỉm cười với anh, khiến John nhớ đến lời nhận xét "bạn trai của anh thật nóng bỏng", mãi mới phản ứng lại.
"À..." Anh nói: "Tôi không biết..." John sờ mũi, không hiểu sao cảm thấy bên tai hơi nóng.
Từng tiếng "bạn trai" của Moriarty quanh quẩn trong đầu làm anh hơi khó chịu.
"À, đúng rồi! Greg, Moriarty cũng theo dõi ông, không, chính xác mà nói thì hắn theo dõi ông tối qua lúc bắt cóc tôi, ừm..." John không biết phải nói thế nào.
Lestrade vừa lau khô tay vừa nhìn anh một cách kỳ lạ: "Cậu nên mừng vì đó là tôi.
Nếu đổi thành một người bình thường nào khác thì thật nguy hiểm."
John nghẹn lời.
Ông ấy nói đúng, haha, phải.
John mỉm cười gật đầu, lại lắc đầu, mặc dù sự thật là thế, nhưng John vẫn không muốn Greg gặp bất cứ nguy hiểm gì.
Anh muốn bảo vệ ông ấy, bảo vệ một sĩ quan cấp cao của cơ quan chống bạo lực quốc gia? Nghe có vẻ hơi buồn cười, nhưng John cũng nhận ra rằng, khi hai người họ ở cùng nhau sẽ mang đến cho anh một sự yên tâm, cảm giác rất an toàn và thoải mái.
Anh là một cựu quân nhân từng lên chiến trường, anh chưa bao giờ cần điều đó.
Nhưng giờ phút này, John đang mỉm cười với bạn mình, mỉm cười với chính mình, cảm giác ấm áp khiến anh như được ngâm mình trong bồn nước nóng, và anh không muốn từ chối nó.
*
John không ở lại nhà Lestrade lâu, anh hy vọng bạn mình có thể ngủ bù, mặc dù lúc ấy đã 3, 4 giờ chiều.
Anh từ chối lời mời ăn tối (ăn đêm) của Greg, quay về phố Baker một mình.
Suốt đường đi anh có chút bồn chồn, nhưng lại không biết cảm giác phiền muộn này đến từ đâu.
Về đến nhà đã là 6 giờ, 221B trống không, Sherlock vẫn chưa về, John kiểm tra lại điện thoại, không có tin nhắn.
Anh đốt lò sưởi, bụng vẫn còn no, liền ngồi đờ đẫn trước lò sưởi, không hiểu sao luôn nghĩ tới vẻ mặt của Greg khi nói chuyện với anh, mái tóc bạc, nếp nhăn rất nhỏ ở khóe miệng, gương mặt của một người đàn ông từng trải chín chắn.
Đang mơ màng, chợt có tiếng đậu xe ở tầng dưới, John nghiêng tai lắng nghe, là một chiếc taxi, chỉ chốc lát sau tiếng bước chân gấp gáp của thám tử vang lên.
"Cuối cùng thì anh cũng về rồi." John ngẩng đầu.
Vết thương trên mặt Sherlock đã được xử lý.
John liếc qua là biết, thuận miệng hỏi: "Anh đến Barts' à?" Hẳn là Molly đã giúp đỡ, nếu không thì với tính tình tùy tiện của anh chàng thám tử, anh căn bản không thèm để ý đến vết thương nhỏ này.
Sherlock không trả lời, đứng trước chiếc ghế sô pha của mình phủi phủi lớp bụi không tồn tại trên lưng ghế, thuận tiện liếc John một cái, một lúc sau lại quay sang nhìn John chằm chằm.
"Sao vậy?" Bác sĩ bị nhìn đến khó chịu.
"Hmmm..." Sherlock nhướng mi: "Buổi chiều anh đã về, không ăn tối, Lestrade đâu?"
"Ông ấy đang ở nhà, ông ấy cần nghỉ ngơi, thế nên tôi về." John có chút mất tự nhiên di chuyển trên ghế sô pha.
Đam Mỹ Sắc
Sherlock gần như bật cười: "Thật thú vị, John.
Ông ấy cần nghỉ ngơi.
Ừm, tốt."
John vốn đang rất bực bội, lại bị giọng điệu đầy ám chỉ của Sherlock kích thích đến mức không ngồi yên được: "Anh ăn chưa?!"
Sherlock nhướng mày.
"Một mình? Không thể nào, anh ăn với ai?"
Sherlock quay mặt đi ngã nhào xuống sô pha của mình, lẩm bẩm: "Một tên béo cần phải kiểm soát chế độ ăn uống của mình."
Đúng là điều hiếm thấy, thám tử tư vấn thực sự ăn đúng giờ! John nhìn đồng hồ, đã gần 8 giờ.
"Được rồi, tôi sẽ ăn một mình!" John nói xong bỏ đi, Sherlock lấy điện thoại ra nhắn tin.
Làm tốt lắm.
SH
Cái gì tốt? Cậu đang nói gì vậy? Cậu đang ở nhà à? John đã về chưa?
Sherlock cười toe toét khi Lestrade gửi một chuỗi tin nhắn — Thám tra cảnh sát quả nhiên không hề nghỉ ngơi.
Sherlock đắc ý cầm điện thoại gõ cằm, đây là lần đầu tiên anh nhận ra thứ gọi là "tình cảm" trước John.
Vì Chúa, thái độ của Lestrade dành cho John đã rõ rành rành như bản đồ tàu điện ngầm của London! Nhìn vào là thấy ngay!
Chẳng trách phương Đông có câu nói người trong cuộc thì mê, kẻ bàng quan thì tỉnh.
Sherlock dựa lưng vào ghế sô pha, hoàn toàn không nhận ra rằng câu này cũng đủ để hình dung chính anh..