Đi tới đi lui, đi qua đi lại.
John sắp bị làm phiền đến phát điên rồi! Thám tử tư vấn đã đi vòng vòng quanh phòng khách nhỏ này suốt cả buổi sáng, anh ta đang làm cái quái gì vậy? Anh không thể hỏi, bởi vì vừa mở miệng, tên đó lại bước nhanh hơn.
Cuối cùng, đến giờ ăn trưa, John như trút được gánh nặng đứng dậy mặc áo khoác, rốt cuộc có thể rời khỏi căn hộ chết tiệt này một cách hợp lý rồi.
Mặc dù rời đi không hợp lý cũng không sao, nhưng vị bác sĩ tốt bụng sợ lỡ có chuyện gì xảy ra với Sherlock sau khi anh đi thì anh sẽ bị gọi về, quá mệt mỏi.
Kết quả Sherlock cũng mặc áo khoác, đeo khăn quàng cổ.
"Anh đi đâu vậy?" John tò mò hỏi.
"Anh định đi gặp Lestrade đúng không?" Sherlock đi xuống lầu trước.
Chết tiệt! John nghiến răng sau lưng, anh đang hy vọng một cuộc hẹn hò bình yên với thanh tra! Hôm nay là kỷ niệm một năm mối quan hệ của họ!
Chà, đàn ông thường không để tâm đến ngày kỷ niệm, John chỉ đang thể hiện một chút sự nhiệt tình với ngày này mà trước kia anh không dành cho bạn gái cũ thôi.
Và để tránh cho Sherlock làm rối tung lên, anh đã rất cẩn thận, còn chịu đựng ngồi yên nhìn bạn cùng phòng đi vòng vòng trong căn phòng đó cả buổi sáng! Rốt cuộc là để làm gì! Kết quả tên này vẫn biết!
John giận đến mức chỉ biết đi theo ông bạn cao lớn của mình ra khỏi cửa, tên kia thậm chí đã bắt taxi rồi, còn nói luôn điểm đến nữa.
Chết tiệt! - John suýt nữa chửi thề, tên khốn này đúng là không khách khí đi thẳng đến nhà Greg!
"Anh tới chỗ Greg làm gì?" John khoát tay, bạn trai của mình, mình có quyền hỏi!
Thế nhưng Sherlock như người mộng du, chỉ ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ, hoàn toàn không có một chút phản ứng nào.
John trợn ngược hai mắt, chỉ muốn tát cho hắn một cái chết luôn.
Đến dưới cầu thang dẫn lên căn hộ của thanh tra cảnh sát, thám tử tư vấn như đột nhiên tỉnh táo lại, giật mình một cái nhảy ra khỏi xe, lao thẳng lên lầu, ngay cả một binh lính xuất sắc như John cũng không thể bắt được anh.
Chết tiệt, ít nhất anh cũng nên để lại một nửa tiền taxi chứ?!
John tức giận đuổi theo lên lầu, Sherlock đã bấm chuông cửa ầm ĩ, John vội vàng chạy tới, vừa lúc nghe thấy bạn trai gọi tên John sau đó mở cửa, kết quả chỉ thấy một Holmes.
"Cậu đến đây làm gì?" Greg hỏi cùng câu hỏi với John.
"Hello Greg." John chạy tới, vẫn còn tức giận, nhưng khi thanh tra vừa nhìn thấy anh, vẻ mặt hoang mang của ông lập tức dịu đi: "Ồ John." Thanh tra cảnh sát tóc bạc bật cười, John tức khắc không nhớ mình đang giận cái gì nữa.
Họ mỉm cười, vốn còn định thăm hỏi nhau gì đó, kết quả thám tử tư vấn quăng một câu lạnh như băng vào giữa bọn họ: "Ôi lạy Chúa, đừng có dính vào nhau nữa."
Cứ như thể bây giờ anh/cậu mới là người đang chịu khổ ấy!!
Hai người đứng ở cửa, có chút ngượng ngùng xấu hổ, liếc mắt nhìn nhau một cái, đều bất lực.
John nhớ ra mình vẫn đang tức giận, nhưng Greg đã kéo khuỷu tay anh một cách thông cảm: "Vào đi, vào đi đã." Lúc John đi vào còn xoa lòng bàn tay lên lưng anh vài cái, xoa dịu John.
Khả năng quan sát của Sherlock không hề bình thường, đương nhiên không bỏ lỡ cảnh này.
Anh nhắm hờ mắt, hừ một tiếng.
John thuần thục cởi áo khoác treo lên, giúp Greg rót trà, tranh thủ thì thầm vài câu, bật cười không rõ lý do gì.
Sherlock vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, cho đến khi Greg bưng trà ra đặt lên bàn cà phê trước mặt anh: "Được rồi, Sherlock, rốt cuộc cậu đến đây làm gì? "
Thám tử tư vấn bĩu môi.
Anh đã cởi áo khoác và khăn quàng cổ, mặc bộ đồ tay thông thường, ngồi bắt chéo chân trên sô pha, nhìn qua có vẻ rất đoan trang.
Anh nâng tách trà lên nhấp một ngụm, chép miệng, khiến cho hai người khác bắt đầu mất kiên nhẫn, chủ yếu là John mất kiên nhẫn.
Bác sĩ cũng xem như người nhà của thám tử tư vấn, thanh tra thì có thể coi là một người bạn kiêm đồng nghiệp, chênh lệch này vẫn có một chút rõ ràng.
"Anh không định nói à? Không nói thì cút!" John lên tiếng trước.
Sherlock liếc anh một cái, nhàn nhạt nói: "Dù sao thì lò nướng cũng chưa hẹn giờ, bữa trưa của các anh không đến sớm được đâu."
Lestrade sửng sốt, vọt vào bếp, John đi theo xem thử.
Hay lắm, món vịt quay cho bữa trưa vẫn như lúc mới bỏ vào lò, thanh tra đã làm rất đúng công thức, chỉ quên bật lò nướng.
Hahaha, John cười to, đúng là người mới làm việc nhà, hoàn toàn có thể hiểu được.
Anh vỗ vai bạn trai đang bất lực vùi đầu vào tay, dần dần vỗ vỗ biến thành vuốt ve, thanh tra ngẩng đầu lên, ảo não.
John lúc này mới nhận ra đối phương cũng nhớ hôm nay là ngày kỷ niệm 1 năm của họ, anh đã thấy một đống nguyên liệu bỏ đi trong thùng rác nhà bếp, và chai rượu vang đỏ đặt cạnh lò nướng.
Rượu vang có lẽ đã được mở, ngay trước khi anh đến.
"Ôi Greg." John nói một cách trìu mến, hôn lên môi người yêu, thanh tra giang tay ôm anh chặt hơn một chút, làm nụ hôn sâu hơn.
"Có phải trong nhà bếp của các anh xảy ra án mạng không? Giết người rồi tự sát?" Một tiếng hét vô tư vang lên.
Cả hai dừng lại, bất lực thở hổn hển, thơm nhẹ thêm một chút mới tách ra.
Họ thì thầm vài câu rồi mỉm cười, John cầm rượu vang đỏ và hai cái ly trở lại phòng khách.
"Được rồi, được rồi, anh khá có kinh nghiệm làm kẻ thứ ba phá đám đúng không?" John ngồi xuống ghế sô pha, rót rượu, thỉnh thoảng nhìn vào bếp.
"Các anh đẹp đôi đấy."
Sherlock nói một câu không đầu không đuôi.
John lấy hết bản lĩnh của một bác sĩ phẫu thuật để khống chế đôi tay run lên, đặt chai rượu lên bàn.
"Thế...! Ừm, tôi đoán xem, chắc hẳn có liên quan gì đó đến Mycroft." John nheo mắt lại, cuối cùng cũng tìm ra được điểm đột phá, hân hoan đắc ý nhìn Sherlock như kẻ thắng khinh thường người thua cuộc: "Đừng phủ nhận, chắc chắn là anh ta!"
Thanh tra dường như đã xử lý xong cái lò, cầm hai đĩa tráng miệng tới: "Đáng lẽ là để sau bữa ăn...!Cái gì? Ai? 'Anh ta' là ai?"
"Mycroft." John vui vẻ giải thích: "Sherlock đang muốn nói chuyện với chúng ta."
"Ồ." Thanh tra hiểu ra, nhìn nhau cười, cầm một chiếc cupcake dựa vào tay ghế sô pha của John, vừa ăn vừa nhìn thám tử.
John lắc ly rượu đỏ trên tay, ung dung nhìn bạn cùng phòng của mình.
Sherlock lúc này mới hơi di chuyển một cách khó chịu trên sô pha, như thể anh đột nhiên biết cảm giác xấu hổ là thế nào.
"Tôi là thám tử tư vấn, chuyên môn của tôi là điều tra tội phạm, suy đoán dựa trên thực tế..."
"Tất cả chúng tôi đều biết anh làm gì, vào vấn đề đi!" John không khách khí ngắt lời.
Sherlock trừng mắt nhìn, nhưng bác sĩ không hề dao động.
Nếu nói tức giận, anh mới phải là người tức giận mới đúng, hôm nay bỗng dưng mọc ra một tên phá đám.
"Tôi cần một số lời khuyên, và dù sao thì hai người cũng có chút tác dụng trong chuyện này." Thám tử tư vấn nhanh chóng nói.
"Đó không phải lĩnh vực chuyên môn của tôi."
"Lĩnh vực nào không phải là chuyên môn của anh?" John hỏi lại: "Mycroft? Hay tình yêu? Hay là Mycroft và tình yêu?" Cựu quân y trêu chọc, thanh tra ngồi trên tay vịn ho khụ khụ, hình như là bị sặc bánh lúc cười.
Sherlock nhìn hai người họ với ánh mắt phẫn uất.
"Được rồi, anh nói xong rồi hả!" John nín cười, hắng giọng.
Greg đặt tay lên vai anh, anh ngẩng đầu nhìn lên, có vụn bánh dính bên mép Greg, hai má vẫn còn nhai nhai, rất đáng yêu.
John quay đầu lại, thấy Sherlock đang nhìn mình chằm chằm.
"Sao thế?" John hỏi.
"Tôi đang tiếp thu kinh nghiệm." Sherlock nói, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa John và Lestrade: "Tôi biết phải làm gì, các anh cứ tiếp tục đi, đừng để ý đến tôi." Nói xong, anh bưng tách trà dựa vào ghế sô pha, bày ra tư thế chuẩn bị làm tổ tại đây.
"Cái gì?!" Hai người đối diện thở hổn hển: "Chẳng lẽ anh định ăn vạ ở đây à!" Cả hai kích động lên: "Không được!" Ý kiến nhất trí.
"Sao lại không được? Tôi sẽ không xen vào...!hành động thân mật của các anh, tôi chỉ quan sát thôi, tôi thậm chí còn không cần ăn cùng các anh, cứ tự ăn đi." Nói xong, anh liếc qua hai ly rượu vang đỏ trên bàn.
John thực sự cố ý không lấy thêm một ly nữa, nhưng không hề áy náy chút nào.
Vốn dĩ đã không có phần của anh rồi tên kia!!
"Không được, anh nhất định phải đi." Không chút do dự, John hiếm khi hạ quyết tâm với Sherlock như vậy.
Sherlock cũng không sợ anh, không khí giữa hai người tức khắc lóe lên tia lửa điện.
"Chờ một chút, các cậu! Sherlock, cậu nói muốn học hỏi kinh nghiệm, ý của cậu là..." Thanh tra đứng lên, ôm đầu: "Cậu không biết sống chung với Mycroft thế nào đúng không? Vậy nên cậu muốn học bằng cách quan sát chúng tôi?"
Sherlock ngước mắt lên lườm ông, một lúc sau mới lẩm bẩm: "Giải thích đúng đấy."
Trời ạ! John và bạn trai của mình nhìn nhau, dở khóc dở cười: "Cậu có thể học được cái gì? Làm ơn đi! Chúng tôi không phải là hai người các cậu! Cả hai thậm chí đều không phải là người của thế giới này!"
Không ngờ những lời này lại chọc trúng chỗ đau của Sherlock, thám tử tư vấn vừa căm ghét vừa bực bội lại vừa...!xấu hổ? Anh nhăn mặt: "Vốn dĩ không phải, nhưng cái này, cái đã kéo tôi vào tình cảnh giống như các anh! Thật vớ vẩn! Nực cười! Ngu ngốc!"
Hai người đang ngồi đây, một là người giỏi nhất Sở cảnh sát, một là bác sĩ quân y đã từng ra chiến trường.
Hai bộ óc rất thông minh, nghe thấy lời này, ngây người một lúc lâu mới hiểu được ý của Sherlock, lập tức bật cười ha ha, cười đến chảy nước mắt.
"Không buồn cười đâu!"
Nếu thám tử tư vấn trên sô pha là một loài động vật có lông dài, lúc này chắc cũng đã xoăn tít lại vì tĩnh điện quá nhiều.
*
"Chà...!các anh có thể...!đi xem triển lãm gì đó..." John xoa cằm gợi ý.
"Bác bỏ." Sherlock thậm chí không buồn giải thích lý do, đảo mắt tỏ vẻ ý tưởng này thật ngu xuẩn.
Nghĩ lại cũng phải, dù là triển lãm nào, với tốc độ tiếp nhận thông tin của anh em nhà Holmes, ước chừng chưa đến nửa phút đã xem hiểu toàn bộ, vậy thì không thể đạt được mục đích của "hẹn hò".
"Hòa nhạc?" Thanh tra đề nghị.
Sherlock hơi nhướng mày, John hùa theo: "Ý kiến hay, hai người đều thích âm nhạc, chọn một buổi biểu diễn thử xem?"
Nhưng biểu hiện hứng thú của thám tử tư vấn chỉ duy trì được hai giây.
"Sau buổi biểu diễn, các anh có thể đi ăn, uống một chút rượu, và sau đó..." Bác sĩ làm một động tác, liếc qua thanh tra cảnh sát, vẻ mặt viết: "Anh biết chuyện gì sẽ xảy ra mà." Cả hai nín cười gật đầu với nhau, nhìn về phía bạn cùng phòng của John.
Sherlock nhìn chằm chằm bọn họ, gương mặt u ám.
Im lặng.
"Ồ." Lestrade nhận ra: "Họ đã làm rồi." Ông cúi đầu xuống thì thầm với bạn trai.
John nhìn Sherlock, lại ngẩng lên nhìn người tình đang ngồi trên tay vịn: "Làm rồi? Làm cái gì rồi?"
"Ai mời ai?"
"Hắn ghét nghệ sĩ cello đó." Sherlock lẩm bẩm, ngắn gọn, nhưng John và Lestrade vẫn hình dung ra được phần còn lại của cốt truyện: Cả hai cùng đi nghe giao hưởng — hoặc độc tấu đàn cello, khả năng cao là Sherlock mời, nếu không mặt anh sẽ không u ám như vậy, rồi Mycroft không thích, vì vậy hai người không vui tạm biệt nhau.
Cả hai liếc nhau, biết người kia đang nghĩ gì trong đầu — có lẽ khả năng làm thám tử của họ ngày càng tốt hơn.
"Được rồi." John thở dài: "Cuộc hẹn cuối cùng của anh không diễn ra tốt đẹp, hiểu rồi.
Vậy nên anh cảm thấy thất vọng - Tại sao anh không...!trực tiếp đến gặp anh ấy? Hửm? Đền bù một chút? Nếu anh ấy cũng cảm thấy như vậy - tôi đoán anh ấy có.
Làm ơn đi, hai người có lẽ là hai cá thể cuối cùng của giống loài này, nếu không hòa hợp được với nhau thì sớm muộn cũng sẽ bị tuyệt chủng thôi!" John xua tay nói luyên thuyên một hồi, phớt lờ vấn đề hai cá thể đực làm sao có thể duy trì nòi giống để tránh tuyệt chủng.
Vị thám tử tư vấn cầm tách trà, vô thức biểu hiện ra vẻ mặt đang làm việc: "Tại sao không đến gặp hắn à? Chà."
Anh đặt tách xuống, chỉnh lại cổ áo, ngồi thẳng lưng, gương mặt chuyên nghiệp như thể đang đối diện với một khách hàng đến tư vấn: "Thứ nhất, các anh đã tự ý đăng thông tin và hình ảnh của tôi lên trang web hẹn hò mà không được tôi cho phép, từ đó kéo tôi vào kế hoạch ngu ngốc của các anh.
Thứ hai, mặc dù tên béo chết tiệt kia rất rảnh, nhưng..." Sherlock hắng giọng: "Nhưng, hắn gần như là cả Chính phủ nước Anh, cho nên tuy không bận rộn bằng tôi, nhưng so với các anh vẫn bận hơn một chút.
Thứ ba, cũng là quan trọng nhất, tôi đã không rơi vào một mối quan hệ như cách anh rơi vào bẫy của Lestrade, John.
Chúng tôi tự do, bằng chứng là chúng tôi không bao giờ quan tâm đến thực đơn hàng ngày của nhau, không lãng phí tiền điện thoại để trao đổi tin nhắn rác.
Cuộc sống của tôi so với trước kia vẫn không có gì khác...!"
"Nghe thảm hại quá..." Lestrade cắt ngang.
"Cậu đang buồn vì không có lý do gì để gặp anh ta?" Nói xong ông lại nhìn John, người kia chỉ nhún vai.
Sherlock dừng lại một chút, cau mày: "...!Vẫn không có gì khác — Ngoại trừ việc tôi biết hắn là M.T.G." Anh nói xong, ngả người ra ghế sofa như thể đang hờn dỗi.
"Nhắc mới nhớ, M.T.G có nghĩa là gì? Mycroft The Government? Chính phủ đúng không?" John lại cắt ngang.
Thám tử tư vấn liếc nhìn anh, lười đáp lời, lại nghĩ đến chuyện khác.
"Hẳn là vậy, tôi nghĩ S.T.G nên là Sherlock The Genius, dù sao thì cậu cũng cho rằng mình là một thiên tài." Thanh tra giải quyết xong cái cupcake, liếm ngón tay.
"Được rồi, Sherlock, nếu anh thấy phiền não vì không có cớ gặp anh ấy, tôi có một ý kiến hay." John vỗ tay: "Sinh nhật của anh! Sinh nhật một tháng nữa! Chỉ cần mời anh ấy, anh ấy sẽ đến!" John hô lên.
"Ồ sinh nhật!" Lestrade phụ họa, rút điện thoại ra xem lịch: "Ngày nào?"
"Không." Sherlock lườm họ một cái: "Tôi không tổ chức sinh nhật, không bao giờ."
"Nhưng bây giờ anh đã có bạn trai! Vậy nên anh cần phải đón sinh nhật." John thẳng thắn chỉ ra.
"Hắn sẽ không đến.
Theo như tôi biết, tên kia cũng giống tôi, không ưa gì cái mà các anh gọi là 'ngày kỷ niệm'." Sherlock trả lời một cách bướng bỉnh.
"Không, anh ấy sẽ đến." Lestrade lắc lắc điện thoại: "Tôi có số của anh ấy.
Thỉnh thoảng anh ấy sẽ hỏi tôi về những vụ án, anh ấy rất quan tâm đến cậu, Sherlock.
Tôi vừa mời anh ấy đến bữa tiệc sinh nhật bí mật của chúng ta dành cho Sherlock, anh ấy đã đồng ý."
John kinh ngạc nhìn bạn trai của mình: "Greg! Anh là thiên tài!" Anh hét lên, kéo thanh tra xuống hôn một cái.
"Thấy chưa! Vậy là xong rồi!"
"Không có gì!" Lestrade đỏ mặt trước lời khen của John, vừa đắc ý vừa ngượng ngùng quay sang nói với thám tử.
Sherlock sững sờ trên sô pha, như một chiếc máy tính cũ bị quá tải chết máy..