Trở lại London, Sherlock nhận được một vụ án kỳ lạ: "Chiếc vương miện mất tích" - John đã viết trên blog của mình như thế.
Vì lý do riêng tư, anh không thể đề cập đó là gia đình hoàng gia của đất nước nào.
Anh đã phải đến Tây Ban Nha một chuyến vì chiếc vương miện ngọc lục bảo này, John cũng đi theo.
Vụ án này không liên quan đến tính mạng con người nên bác sĩ thoải mái chụp ảnh selfie dọc đường rồi cười ngây ngô vào điện thoại, Sherlock cảm thấy, kẻ đáng ghét nhất trên thế giới này - ngoài những người ngu ngốc - chính là những người đang yêu!
"Ôi thôi đi Sherlock, bây giờ anh cũng không khá hơn là bao đâu, anh cũng có bạn trai rồi đấy." John trêu chọc anh, tâm trạng vui vẻ.
Từ khi Sherlock có Mycroft, cuộc sống đã trở nên tốt đẹp hơn nhiều.
Ngón tay giơ lên không trung tách Biển Đỏ...!Hóa ra thật sự có một người như vậy tồn tại.
Khuôn mặt của thám tử tư vấn đông cứng lại khi nghe đến cái tên đó, John tưởng anh đang nghĩ đến một tình huống khẩn cấp.
"Chuyện gì đã xảy ra vậy?" Cựu bác sĩ quân y vốn đang định đến thăm Nhà thờ Sagrada Familia[1] vội bỏ tấm bản đồ du lịch xuống.
"Đây là một cái bẫy!" Sherlock im lặng một lúc: "Về London!"
"Cái gì? Tại sao? Còn chiếc vương miện biến mất thì sao?" John đuổi theo, thám tử tư vấn đi rất nhanh, vạt áo khoác nhảy múa phía sau, như thể nó sẽ bay theo gió trong giây lát.
Sherlock không nói lời nào, cúi đầu trầm ngâm suốt chuyến bay.
*
Rất nhiều người cả đời cũng không thể có được một chút quan hệ nào với hoàng gia, Sherlock trước đây cũng vậy, nhưng từ khi quen Mycroft, anh liên tục nhận được những vụ án có liên quan.
Lần trước là với người phụ nữ thích khỏa thân đã chạy trốn kia, lần này là chiếc vương miện mà anh đã suy nghĩ rất lâu cũng không biết tại sao nó biến mất.
Tất nhiên anh vẫn chưa tìm ra nguyên nhân.
Nhưng đó đều là lỗi của Mycroft.
Không ai có thể xóa mọi tung tích sạch sẽ đến như vậy, không ai có thể biến mất khỏi thế giới này, trừ khi người đó có quyền lực tuyệt đối, mọi thông tin mà bạn có được đều phải qua tay người đó xử lý, và chưa bao giờ xảy ra sai sót.
Cơn thịnh nộ của Sherlock gần như đốt cháy chiếc máy bay.
Nhưng điều đó còn chưa tệ bằng khi anh lao đến chỗ Mycroft đang ngồi uống trà chiều trong khách sạn Ritz, ở đó còn có một quý cô với mái tóc xoăn, đôi mắt màu xanh nhạt, mặc một chiếc váy đen nhỏ đang ngồi, khóe mắt cô xuất hiện những nếp nhăn tinh tế khi cười.
Thông thường, khi một người cười, bạn có thể đoán ra đó là nụ cười thật hay giả nhờ vào nếp nhăn quanh mắt, đặc biệt là với những người trẻ tuổi, trừ khi bạn gặp phải một người già nua hoặc một người có khuôn mặt nhăn nheo tự nhiên.
Mycroft đang làm cho cô gái đó cười.
John, người đã trung thành theo vào khách sạn cao cấp này, không khỏi cảm thấy bất bình thay cho Sherlock, nhưng anh cũng biết rằng người ở địa vị của Mycroft không thể tránh khỏi một ít xã giao, đúng không.
"Anh ổn chứ, Sherlock?"
"Hắn lại phết hai lớp mứt trái cây!" Sherlock nói.
"Hả?" John ngơ ngác.
Sherlock đã bước tới, thuận tay cầm lấy một cái ghế lúc đi ngang qua một bàn trồng, đặt bên cạnh Mycroft, ngồi xuống.
"Sh...!Sherlock!" John thật sự không dám đi qua, nhưng anh phải đi.
Sớm biết tình cảnh này thì anh đã không theo rồi!!
Mycroft trợn trắng mắt khi nhìn thấy hai người.
Được sự đồng ý của anh, người phục vụ kê thêm một chiếc ghế nữa.
"Để tôi nói nhé, anh dựng lên vụ án mất trộm vương miện, mục đích là để làm gì đó mờ ám mà không muốn tôi phát hiện ra? Hử?" Sherlock không đợi phục vụ bưng cốc mới đến, giật lấy tách trà của Mycroft, vừa uống vừa nói.
John vừa ngồi xuống liền muốn ngã quỵ.
Chuyện đó chẳng phải đang rõ rành rành trước mắt anh hay sao?!
*
"Tất nhiên là tôi biết hắn phải hẹn hò!" Sherlock hét lên, đi qua đi lại trong phòng khách.
"Tôi đã ở đó khi bác tôi nói điều đó! Hello! Tôi không bị điếc!"
"Vì vậy anh ấy mới không muốn anh..." John cũng lớn giọng.
"Muốn tôi làm gì?! Quấy rầy hắn hẹn hò?!"
"Đúng! Trả lời chính xác, 10 điểm!" John có chút sụp đổ.
"Tại sao?" Sherlock bày ra vẻ mặt hoang mang, hoặc nên nói là không thể hiểu nổi, không hợp logic, John đang nói lung tung.
"Tại sao? Bởi vì...!Bởi vì anh ấy đã có anh rồi, nhưng vẫn phải đi hẹn hò, khiến anh ấy như...!phản bội anh? Hơn nữa có lẽ anh ấy chỉ muốn làm có lệ cho xong nhưng anh lại làm hỏng hết, khiến tình hình trở nên khó xử, đúng, giống như anh đã làm chiều nay." John lắc đầu, ngồi phịch xuống ghế sô pha.
Sherlock sững người một lúc, chớp chớp mắt: "Anh ta không muốn hẹn hò, vậy nên anh ta phải mong đợi tôi phá hỏng việc đó mới đúng, hơn nữa người phụ nữ đó rất ngu ngốc, và...!Anh vừa nói gì cơ, anh ta đã có tôi rồi? Tuyệt đối không! Tôi thuộc về chính mình." Sherlock ngã người ra sô pha.
"Tôi bỏ cuộc rồi, để Mycroft giải thích với anh đi." John lê bước lên lầu, vừa đi vừa bấm điện thoại gọi cho bạn trai: "Này cưng, anh không biết chuyện gì đã xảy ra hôm nay..."
Sherlock ngoẹo cổ, không thể tin rằng bạn cùng phòng của mình lại bỏ mặc với một vấn đề khó giải thích như vậy, thế giới này không còn ai tôn trọng vấn đề nữa sao?
Anh tức giận vùi mình vào đệm sô pha.
Lúc trước chạy khắp nơi điều tra vụ án, sau đó lên xuống máy bay xe cộ mệt nhọc, chỉ chốc lát sau đã tức giận ngủ thiếp đi.
Trong giấc mơ anh vẫn còn giận Mycroft, nhưng đó là khi họ vẫn còn nhỏ, được rồi, chính xác là anh rất nhỏ, Mycroft không nhỏ như vậy.
Anh được mẹ đưa đến nhà bác chơi, có rất nhiều người, và vừa vào cửa anh đã biết bác mình và chồng đã ly hôn.
Anh hỏi mẹ tại sao mọi người lại sống với nhau khi kết hôn, tại sao khi kết hôn họ không thể sống xa nhau, như vậy sẽ không phải ly hôn.
Mẹ há miệng ra rồi đóng lại, bảo anh vào vườn hoa chơi.
Sherlock chỉ mong có vậy, lúc đó anh đang làm tiêu bản côn trùng, đã làm được tiêu bản của bọ nước khổng lồ, loài lớn nhất trong Bộ Cánh nửa, vẫn còn rất nhiều chủng loại yêu thích mà anh chưa thu thập được.
Vì vậy, khi phát hiện đó là một khu vườn rộng lớn, anh vô cùng vui sướng
Sau đó anh bị lạc sâu trong mê cung hàng rào của khu vườn.
Anh chưa từng nghĩ ai đó có thể tạo ra một mê cung trong vườn phức tạp đến như vậy, anh hoàn toàn quên mất các mẫu vật, đây là một mê cung tổ ong! Anh chỉ nhìn thấy nó trong sách.
Cuối cùng, Sherlock buộc phải chọc thủng một cái lỗ trên hàng rào để chui ra ngoài, và rồi anh gặp một cậu bé.
"Sherlock?"
Không, lúc đó tên đáng ghét kia không gọi anh như vậy.
"Sherl."
Cũng không phải thế này, nhưng, được.
Sherlock mở mắt ra, thấy Mycroft đang đứng bên sô pha: "Nếu em cứ cố chấp ngủ thế này, khả năng em bị cảm lạnh và lăn ra sàn đều quá lớn."
"Hừm." Sherlock khụt khịt mũi, bây giờ vẫn là đầu xuân, chân anh đã lạnh buốt.
So với nó, bàn tay của Mycroft ấm áp đến khó tin.
Sherlock miễn cưỡng để anh kéo mình lên, áo khoác của anh vẫn còn mang theo hơi lạnh ban đêm vì đi từ bên ngoài vào, nhưng khi Sherlock đưa tay vào trong áo khoác, anh chỉ cảm thấy nhiệt độ cơ thể nóng hừng hực.
"Em đang làm nũng đấy à? Hay là xin lỗi? Vì đã quấy rầy một người phụ nữ đáng kính?" Mycroft đặt cằm lên đỉnh đầu anh, Sherlock đột nhiên rút bàn tay đang ôm lấy eo anh họ của mình ra, cái lạnh đột ngột ập đến khiến anh ôm chặt mình, hai tay kẹp dưới nách, xoay người chạy vào phòng ngủ.
Ôi! Mycroft thở dài phía sau, cũng đi theo, và thật căng thẳng khi phải dùng giày da chặn cửa trước khi Sherlock lao vào.
*
Sherlock không tức giận, thậm chí không ghen.
Chết tiệt, ngừng bơm những suy nghĩ ngu ngốc lố bịch đó vào đầu đi, John!!
Anh chỉ ghét việc Mycroft đã luôn hơn mình một bậc từ khi còn nhỏ.
Mỗi lúc mẹ nhận được một lá thư hoặc một cuộc điện thoại, bà sẽ nói với anh: Con trai của bác, Mycroft, thật tuyệt vời, đã làm được những gì, đã đạt được những gì, vừa thông minh lại hiểu chuyện.
Tất nhiên, mẹ cũng không chỉ trích Sherlock gây rắc rối cho gia đình, và Sherlock cũng hoàn toàn không làm vậy, anh luôn là con ngoan của mẹ, tất cả những chuyện xấu đã làm đều được anh che giấu rất cẩn thận.
Nhưng có một cái bóng tên là Mycroft! Khổng lồ như thân hình của anh ta vậy!
Giống như mê cung tổ ong đó, Sherlock tưởng như không bao giờ thoát ra được.
—— Cuối cùng anh được người này nắm tay dẫn ra ngoài.
Tuy đi được nửa đường thì Sherlock đã hiểu ra quy luật và chạy mất.
Từ đó về sau, Sherlock vẫn luôn nghĩ, một ngày nào đó, người này cũng phải cần đến sự giúp đỡ của mình.
Không phải là một cái cớ để đẩy anh ta đi.
Bất kể chuyện gì.
Mycroft dường như biết anh đang nghĩ gì, đi vào phòng ngủ, khóa cửa lại, cởi áo khoác, kéo Sherlock qua vuốt ve lỗ tai lạnh ngắt của anh, xoa xoa vành tai đông cứng: "Đồ ngốc."
"Anh chắc chắn là đang nói tôi à?" Sherlock liếc nhìn anh: "Nếu tôi là đồ ngốc, nghĩ lại anh xem —"
"— Thế giới của tôi, sống giữa một đám cá vàng, Sherlock, cho đến khi tôi nhìn thấy một con bê con xinh xắn chui vào mê cung của mình [2]."
Họ gần sát nhau đến mức Sherlock có thể nhìn thấy hàng mi của Mycroft có màu nhạt hơn tóc anh, giống như xúc tu của loài bướm đêm, khiến anh ta không thể dời tầm mắt đi chỗ khác: "Anh định nhốt tôi lại sao, Daedalus [3]?"
Mycroft mỉm cười, nhìn chằm chằm vào người đã khiến anh đi từ rung động đến hết lòng yêu thường, đưa ngón tay lướt trên gò má sắc nhọn trên khuôn mặt: "Không, tất cả những gì tôi cần làm là đừng đến quá gần mặt trời [3]."
Sherlock hơi nghiêng đầu, để có thể nhìn vào đáy mắt của Mycroft.
Khi ánh mắt của họ rơi vào nhau, vận mệnh đã bắt đầu.
Ngoại truyện 2 - HẾT.