Số hiệu của Lâm Chi là '1', Lâm Quát đi trước nên thấy điểm của cô nhóc ngay. Vì để giữ đầu óc tỉnh táo, Lâm Quát hít sâu một hơi mới tiếp tục nhìn:
Họ tên: Đoàn Lỗi
Số hiệu: [2]
Điểm thời gian: 0
Điểm nhân số: 0
Điểm kể chuyện: 10
Tổng điểm: 10
Xếp hạng: Đã bị loại
Họ tên: Trịnh Hoa Hâm
Số hiệu: [3]
Điểm thời gian: 6
Điểm nhân số: 10
Điểm kể chuyện: 0
Tổng điểm: 16
Xếp hạng: Đã bị loại
Họ tên: Tô Thiến Thiến
Số hiệu: [5]
Điểm thời gian: 0
Điểm nhân số: 0
Điểm kể chuyện: 0
Tổng điểm: o
Xếp hạng: Đã bị loại
Đây là điểm của ba người tử vong đêm qua, Lâm Quát nghĩ mình đã phát hiện được gì đó, nhưng lại có loại cảm giác suýt thì chạm tới, đến cùng phát hiện ra gì rồi lại không sao nắm bắt được trọng điểm.
Còn ba người nữa có điểm, Lâm Quát lia mắt nhìn, lần lượt theo thứ tự là:
Họ tên: Nghiêm Kiệt
Số hiệu: [8]
Điểm thời gian: 0
Điểm nhân số: 0
Điểm kể chuyện: 30
Tổng điểm: 30
Xếp hạng: 3
Họ tên: Trương Mộng Nam
Số hiệu: [12]
Điểm thời gian: 54
Điểm nhân số: 0
Điểm kể chuyện: 15
Tổng điểm: 69
Xếp hạng: 1
Họ tên: Lâm Quát
Số hiệu: [13]
Điểm thời gian: 3
Điểm nhân số: 0
Điểm kể chuyện: 0
Tổng điểm: 3
Xếp hạng: 4
Lâm Quát mau lẹ ghi lại vài thông tin mấu chốt, đến bữa sáng cũng bỏ ăn kéo hai đứa nhóc trở về phòng, chỉ lo mình sẽ quên, bảo Lâm Chi lấy giấy bút ra ghi chép: "Nói điểm mấu chốt trước."
Lâm Chi viết 'Điểm mấu chốt' xuống tờ giấy mới, chuẩn bị viết hết những gì Lâm Quát sắp nói ra.
Tình hình trầm cảm của Lâm Quát chuyển biết rất tốt, nói chuyện không còn hỗn loạn như trước nữa, cậu nhắm mắt nhớ lại: "Đêm qua chết ba người, tổng điểm nhân số hôm nay là 30, vì vậy điểm nhân số là giết chết một người được 10 điểm."
"Điểm nhân số của em là 20, một người khác có 10 điểm nhân số là số 3. Đêm qua hiện thực hoá ra bé trai tới phòng số 2, 3, chứng tỏ số 2 số 3 bị bé trai giết chết, cho nên Chi Chi, điểm nhân số của em là mạng của số 2 và 3. Còn 10 điểm kia, chính là mạng của số 5 hiến cho số 3."
Lâm Chi có chút khó hiểu, Giang Thăng lại càng chẳng hiểu ra sao.
Lâm Quát giải thích: "Nói đơn giản, bé trai giết người sẽ thành điểm nhân số của em, mà nữ quỷ giết người sẽ thành điểm nhân số của số 3, em và số 3 đồng thời có '6' điểm thời gian, chính là thời gian chúng tồn tại.
Lâm Chi nhanh chóng ghi lại kết luận này, trong lòng chất đầy nghi vấn. Hôm qua người kể chuyện là số 2 và 8, cớ gì chuyện hiện thực hoá của số 2 lại tính điểm lên đầu cô nhóc, khó hiểu nhất là thời gian hiện thực hoá tồn tại cũng tính cả cho Lâm Chi.
Là kiểu gì? Bởi vì bé trai có hình dạng như cô nhóc tưởng tượng, cho nên mới ăn hôi?
Nghĩ tới điều này Lâm Chi giật nảy, ngẩng phắt đầu nhìn Lâm Quát: "Ca… hình như em hiểu rồi."
Lâm Quát khẽ thở phào, Giang Thăng thì nhìn tới Lâm Chi, mong chờ cô nhóc nói rõ.
Lâm Chi gác bút, nghiêm túc sắp xếp ngôn từ mới nói: "Người kể chuyện không thể hiện thực hoá, thực sự bị hiện thực hóa chính là trí tưởng tượng của thính giả, thế này đúng chứ? Thời điểm số 2 kể chuyện bé trai biến thái, chị tưởng tượng ra hình dạng nó, cho nên con mèo nhìn chị, đồng thời hiện thực hoá tưởng tượng của chị… do đó bé trai giết người và điểm thời gian nó tồn tại đều sẽ tính điểm cho chị." Lâm Chi cảm thấy mình nói cứ bị hợp lý, liền tiếp tục: "Sadako theo lời Nghiêm Kiệt căn bản khó giải, nhưng trên tờ giấy Lâm Quát có viết 'vì sao phá hỏng TV có thể cản trở hành động của nữ quỷ', em đoán là vì Sadako bị hiện thực hoá bởi số 3, số 3 tưởng tượng nếu muốn ngăn chặn Sadako thì thực hiện bằng cách phá hỏng TV."
Lâm Quát gật đầu: "Phải."
Lí do ngày đầu tiên cậu đã có điểm thời gian, là vì lúc Lâm Chi kể về cây hoè, cậu nhớ lại hình dạng của nó. Ngày đầu tiên con mèo không nhìn Lâm Chi, nó luôn nhìn Lâm Quát! Sở dĩ có thể đơn giản xử lí cây hoè, cũng là vì cây hoè vốn là tưởng tượng của chính cậu, cậu có thể nghĩ cây hoè lớn mạnh đến dị thường, cũng có thể tưởng tượng ra nhược điểm của nó.
Lâm Chi nhíu mày một cái: "Em còn có chỗ nghi vấn, tại sao cây hoè bị anh hiện thực hoá lại tấn công em?"
Lâm Quát: "... Không phải do anh, là số hiệu."
Lâm Chi:" Số hiệu?"
Lâm Quát: "Ừm, thứ bị hiện thực hoá sẽ dựa theo số hiệu người tưởng tượng tấn công số tiếp theo. Em là '1', tưởng tượng ra bé trai sẽ tấn công số 2, sau khi số 2 chết tấn công số 3. Mà số 3 tưởng tượng ra Sadako sẽ tấn công số 4, anh số 13, cứ thế hiện thực hoá liền tấn công em." Nói dài nói dai như vậy Lâm Quát rất không quen, cậu nghỉ thoáng chốc mới tiếp tục: "Sở dĩ anh bị trầm cảm ảnh hưởng, giờ cũng đã có đáp án."
Lâm Chi như đã hiểu hết: "Vì Trương Mộng Nam kể chuyện đồng thời cũng là người tưởng tượng! Cô ấy số 12, vì vậy trầm cảm sẽ tấn công số thứ 13 là anh!"
Nhưng Lâm Chi lại phát hiện có điểm mâu thuẫn: "Không đúng không đúng, đêm qua 'Sadako' rõ ràng tìm cách tấn công anh mà."
Lâm Quát: "Còn nhớ số hiệu trên cửa không?"
Lâm Chi phút chốc giác ngộ: "Hiện thực hoá thật ra không thể biết số hiệu mỗi người, chúng là dựa vào số đánh trên cửa mà tìm đối tượng tấn công!"
Lâm Quát: "Không đến nỗi ngốc."
Ký ức Lâm Chi ngược dòng về trước, buổi chiều đầu tiên tất cả mọi người ở trong phòng theo số hiệu của mình, do đó hết thảy đều xảy ra theo trình tự, mà từ sau khi Lâm Quát phát sinh trầm cảm ba người họ đều ở phòng Giang Thăng, cho nên 'Sadako' hiện thực hoá theo số 3 sẽ tấn công những người trong phòng số 4.
Lâm Quát phá hỏng TV, cả ba rời khỏi phòng số 4, Sadako đành hoãn lại tới phòng số 5. Lâm Chi đến giờ mới nhớ đến lời ông lão nói, ông ta từng đề nghị mọi người cố gắng không qua phòng khác, khả năng cao chính là vì nguyên nhân này.
Cho đến giờ, phòng số 4 số 5 đều không còn người, vậy đêm nay dù là bé trai hay Sadako đều sẽ bắt đầu tấn công từ phòng số 6.
Lâm Chi giật mình: "Số 6 cũng quá thảm rồi, nên nhắc nhở số 6 không?"
Lâm Quát lắc đầu: "Phát hiện này không thể chia sẻ."
Hiện tại người tham dự vì điểm cao có thể kể chuyện ác ý, nếu biết phát hiện này không chừng sẽ làm ra việc gì khiến người căm phẫn cũng nên.
Ngón tay Lâm Quát gõ nhẹ mặt bàn: "Giờ nhớ kĩ manh mối 'chưa xác định'."
Lâm Chi mau lẹ hạ bút viết 'điểm mấu chốt'.
Lâm Quát nói: "Ai cũng có thể tưởng tượng, điều kiện con mèo chọn hiện thực hóa là ngẫu nhiên hay mạnh nhất? Nếu đồng thời có trên hai người tưởng tượng, hiện thực hoá sẽ tăng thêm sức mạnh hay cùng là một hiện thực hóa nhưng có hai cái, cuối cùng là hiện thực hóa mỗi đêm tấn công 2 hay nhiều hơn 2 người tham dự."
Lâm Chi gật đầu: "Nhớ kĩ rồi."
Lâm Quát xem lại manh mối trình bày trên giấy:
Điểm mấu chốt:
1: Hiện thực hoá sinh ra dựa theo tưởng tượng của thính giả hoặc người kể chuyện
2: Mục tiêu tấn công của hiện thực hoá là số hiệu kế tiếp (số phòng) của người tạo ra nó
3: Hiện thực hoá tồn tại và giết người phân thành điểm thời gian và điểm nhân số cho người tạo ra nó
4: Điểm nhân số ×10
5: Nếu mục tiêu tấn công phòng không người sẽ hoãn lại đến tấn công phòng tiếp theo
Điểm chưa xác định:
1: 'Thận' chọn điều kiện hiện thực hóa
2: Nếu có nhiều người tưởng tượng, hiện thực hoá có mạnh thêm, số lượng có tăng thêm hay không
3: Hiện thực hoá tấn công người tham dự có ≥2
'Điểm mấu chốt' trong tờ giấy này cơ bản đã giải đáp hết nghi vấn ở tờ giấy trước, Lâm Chi hiển nhiên đã có kinh nghiệm ghi chép, tờ giấy này trình bày so với trước càng khiến người ta liếc mắt liền thấy ngay, mạch suy nghĩ của Lâm Quát cũng mở ra theo đó.
Cậu mấp máy môi khẳng định nói: "Có thể có cùng thứ hạng."
Lâm Chi "a" một tiếng, nghi hoặc xem lại nội dung trên giấy: "Dòng kết luận này phát hiện thế nào?"
Lâm Quát đáp: "Màn hình."
Phó bản ngày thứ hai rất nhiều người đều '0' điểm, trừ người có điểm còn lại đều xếp hạng 4. Khi đó Lâm Quát vẫn chưa phát hiện ra kết luận hôm nay, chỉ coi người tham dự khác là do chưa kể chuyện nên chưa có điểm, bởi vậy mới xếp hạng 4.
Nhưng kỳ thực từ ngày đầu tiên bắt đầu kể chuyện, tất cả đã tham gia tính điểm, vậy thì vị trí thứ 4 này có nghĩa…
Những người tham dự còn lại đều có thể lấy xếp hạng thứ ba hoàn thành yêu cầu phó bản.
Lâm Chi nhẹ thở ra, dù sao cô nhóc là lần đầu tham gia phó bản, giẫm lên thi thể người khác để vượt phó bản, trong lòng kiểu gì cũng thấy bất an.
Giang Thăng rốt cuộc đuổi kịp tư duy anh em họ Lâm, ngốc nghếch hỏi: "Anh Lâm Quát, vậy có nghĩa tất cả mọi người đều có thể sống sót sao?"
Lâm Quát không đáp, Lâm Chi lắc đầu: "... Không hẳn."
Biện pháp tốt nhất trước mắt chính là tập hợp chung toàn bộ người tham dự lại, sau đó nói kết luận trên tờ giấy này cho bọn họ biết, để mọi người cùng nghĩ cách giữ điểm số giống nhau, như vậy có thể tạo ra ba thứ hạng đầu.
Giang Thăng khỏ hiểu: "Tại sao vậy?"
Lâm Quát: "Bởi hạng ba không thể an toàn như hạng nhất."
Lòng người khó dò, lại thêm hiện thực hoá khó khống chế, ai cũng không thể đảm bảo trăm phần trăm giữ điểm số ngang hàng, dưới tình huống như vậy, hạng một mới an toàn nhất.
Giang Thăng chỗ hiểu chỗ không, Lâm Chi thì hơi suy sụp.
Lâm Quát nhắc lại: "Trước mắt Trương Mộng Nam hạng nhất, tổng 69 điểm, hơn nữa điểm thời gian còn tiếp tục gia tăng. Lâm Chi hạng hai, tổng 41 điểm, điểm thời gian cũng sẽ gia tăng. Nghiêm Kiệt thứ ba, tổng 30 điểm." Cậu thoáng dừng rồi nói: "Nhóm Trương Mộng Nam chỉ còn mình cô ấy, vậy chỉ cần thời điểm bọn Nghiêm Kiệt kể chuyện, chúng ta tưởng tượng ra hiện thực hoá, đại khái điểm số của bọn họ sẽ chỉ có 30."
Lâm Chi hiểu ý anh trai rồi, để dừng ở '30' điểm bằng với nhóm Nghiêm Kiệt, Lâm Quát và Giang Thăng tưởng tượng ra hiện thực hoá, sau đó khống chế điểm thời gian và nhân số ở '30'.
Đến khi tất cả kể chuyện xong, tình hình điểm số chính là: Hạng nhất Trương Mộng Nam, thứ hai Lâm Chi, còn lại đều giữ '30' điểm song song hạng ba.
Phó bản kết thúc, tất cả đều vui vẻ.
Lâm Chi có chút bất an, cô nhóc không thể nói rõ cảm giác bất an này bắt nguồn từ nơi nào: "Ca, tim em đập rất nhanh, luôn cảm thấy sự tình phát triển sẽ không thuận lợi như chúng ta tưởng tượng. Hơn nữa, chúng ta còn không biết điều kiện con mèo tên 'Thận' kia chọn hiện thực hoá, lỡ đâu là ngẫu nhiên thì tiêu rồi."
Lâm Quát trầm mặc một hồi nói: "Anh tán đồng ngôn luận 'câu chuyện sẽ hiện thực hoá vật mạnh nhất' của Nghiêm Kiệt trước đó, nên anh nghiêng về điều kiện 'Thận' chọn hiện thực hoá là tồn tại mạnh nhất hoặc chân thực nhất trong tưởng tượng mỗi người."
Lâm Quát dẫn chứng vài ví dụ: "Lúc em kể chuyện, anh nghĩ những người khác sẽ tưởng tượng đến hình ảnh quỷ nước, hoặc đạo sĩ trừ tà, chỉ có anh nghĩ đến cây hoè tầm thường nhất, đêm đó cây hoè bị hiện thực hoá."
"Trong chuyện của Trương Mộng Nam, chúng ta quan tâm là tình huống tâm thần của người phụ nữ đăng bài, Trương Mộng Nam là người truyền thông, cách cô ấy nhìn nhận vấn đề khác với chúng ta, cho nên cũng chỉ bản thân cô ấy mới có thể mổ sâu câu chuyện này, thứ kinh khủng hơn cả nhân vật chính là trầm cảm và tâm thần phân liệt."
"Bao gồm cả chuyện của số 2, khi cậu ta kể chuyện hẳn sẽ nghĩ xem mình phải kể cái gì, cho nên 'Thận' chỉ có thể hiện thực hoá tưởng tượng của em. Cuối cùng là số 8 Nghiêm Kiệt, anh ta vừa kể câu chuyện kinh khủng khỏi miệng, ông lão chắc chắn nghĩ làm sao để sống sót, chỉ có người mới là bất an đi theo mạch suy nghĩ của Nghiêm Kiệt, từ đó tưởng tượng ra hình dáng 'Sadako'."
Nói nhiều như vậy, Lâm Quát vặn nắp một chai nước uống vài ngụm xuôi họng, ngón tay chỉ vào manh mối trong mục 'chưa xác định': "Vì vậy, điều kiện 'Thận' chọn hiện thực hoá khả năng cao là 'dựa theo câu chuyện mạnh nhất' của Nghiêm Kiệt."
Lâm Chi: "Ca, trước đây em toàn nói khoác với anh, kỳ thực anh đã phát hiện lâu rồi nhỉ, chỉ là mắt nhắm mắt mở chừa cho em chút mặt mũi."
Lâm Quát nguýt cô bé, khô khốc đáp: "Biết vậy thì tốt."
Giờ cậu vẫn bị trầm cảm ảnh hưởng, nếu không có cản trở này, những đầu mối kia hẳn cậu đã sớm nghĩ tới, miễn bàn tới Lâm Chi bày trò tào lao khi tư duy cậu vẫn rõ ràng. Chỉ là Lâm Quát cảm thấy điều đó không quan trọng, tự mình vẫn chọn tin tưởng mà thôi.
Lâm Chi làm ra vẻ mặt sùng bái, lôi kéo góc áo Lâm Quát: "Anh của em thật là lợi hại oa oa oa, em chẳng dám nói khoác nữa đâu."
Lâm Quát gõ đầu Lâm Chi một cái, giải cứu góc áo bị cô nhóc lôi kéo đến dúm dó của mình. Cậu nghiêm mặt mở miệng, phải nhân lúc mình còn tỉnh táo một hơi nói hết những gì đã nghĩ đến: "Điều kiện 'Thận' chọn hiện thực hoá, giờ kể chuyện ngày mai là có thể nghiệm chứng được. Trước mắt anh vẫn chưa biết nếu giữ điểm sàn sàn nhau là tình huống thế nào…" Tới đây, cậu nhìn đến một 'Lâm Chi' khác: "Giang Thăng, việc em cần làm là tưởng tượng qua một lần câu chuyện của người kể."
Trí tưởng tượng của trẻ nhỏ luôn rất bay bổng, Lâm Quát không lo tưởng tượng của Giang Thăng không được 'Thận' chọn trúng, cậu là lo cậu bé nghe không hiểu những điều cậu kết luận.
Nào ngờ Giang Thăng trịnh trọng gật đầu: "Anh Lâm Quát, em hiểu rồi, anh yên tâm đi. Đến lúc em tưởng tượng cũng sẽ nhớ nhược điểm của chúng."
Lâm Quát hơi ngoài ý muốn.
Giang Thăng so với bạn cùng trang lứa trưởng thành và thông minh hơn rất nhiều, Lâm Chi lúc lớn bằng Giang thăng hãy còn nghịch bùn cơ.
Lâm Quát vừa nghĩ tới liền liếc Lâm Chi.
Lâm Chi: "Hắc hắc."
Lâm Quát: "..."
Hơi đau đầu.
Không rõ nguyên nhân vì Lâm Chi hay do trầm cảm, Lâm Quát xoa xoa huyệt thái dương. Trạng thái tâm lý của cậu đang dần ổn, tuy còn chậm chạp nhưng là dấu hiệu tốt, hơn nữa trị liệu trầm cảm không thể gấp được. Thật may Lâm Quát kháng cự trầm cảm, cậu nếu xảy ra chuyện thì người thực sự trầm cảm sẽ là Lâm Chi.
'Trầm cảm' đang cản trở bước chân Lâm Quát, còn lại là bé trai phản nhân cách phản xã hội trong chuyện của số 2, và Sadako trong chuyện của số 8.
Lực sát thương của hai thứ này so với trầm cảm bị hiện thực hoá mạnh hơn rất nhiều, mà ngày mai lại có kể chuyện, Lâm Quát không dám chắc qua 0 giờ sẽ lại sinh ra bao nhiêu thứ hiện thực hoá, hiện thực hoá càng nhiều bọn họ càng nguy hiểm, muốn an toàn nhất định phải giải quyết hiện thực hoá đang tồn tại trước khi hiện thực hoá mới sinh ra.
Cho nên đêm nay, cậu muốn tới phòng số 6.
Trong phòng yên tĩnh lại, người đứng ngoài cửa không nghe thêm được manh mối gì, đành nhẹ chân nhẹ tay quay bước rời đi.
…
Cả ngày hôm nay, Lâm Quát với Giang Thăng vẫn không xuống lầu như trước, toàn bộ nhờ chân chạy vặt Lâm Chi đưa cơm tiện thể nghe ngóng tình hình những người khác.
Do đêm nay Lâm Quát quyết định phải giải quyết bé trai và Sadako, cậu đã nghỉ ngơi từ sớm, đảm bảo đến đêm tinh lực dồi dào.
Đến thời gian chìm vào giấc ngủ, ba người tới phòng số 3. Vì bé trai đã tấn công phòng số 2 và 3, mục tiêu tiếp theo sẽ là phòng số 4, mà Sadako đã tấn công phòng số 5, kế tiếp sẽ là phòng số 6, cho nên hết thảy 13 phòng, phòng số 3 là an toàn nhất, cũng gần phòng số 6 nhất.
Phòng số 3 đã được ông lão quét dọn qua, bên trong không còn bất cứ manh mối nào sót lại. Lâm Chi có chút thất vọng, còn định tìm kiếm dấu vết để lại nhằm phát hiện nhược điểm của bé trai.
Bởi lẽ đó, Lâm Chi càng thêm lo lắng với hành động của Lâm Quát đêm nay, cô nhóc muốn đi cùng cậu.
Lâm Quát lắc đầu: "Anh một mình sẽ dễ hơn."
Lời này là nói thật, không chỉ vì an toàn cho Lâm Chi, cô nhóc hết cách, đành phải trơ mắt nhìn Lâm Quát nhảy ra ngoài cửa sổ, giẫm lên bệ cửa chật hẹp trèo tới phòng số sáu.
Trong lúc đó tim Lâm Chi đập hỗn loạn, không dám nói nhiều một câu, chỉ sợ một câu của mình sẽ khiến Lâm Quát sơ ý rớt khỏi bệ cửa sổ.
Cô nhóc chỉ có thể ló đầu ra ngoài, tròn mắt nhìn từng bước chân Lâm Quát.
Bồ Tát phù hộ, Lâm Chi thành kính chắp tay hình chữ thập mà cầu nguyện.
Bên này Lâm Quát chạm tới cửa sổ phòng số sáu, quay đầu nhìn Lâm Chi, ra hiệu cô nhóc mau đi nghỉ, sau đó mới dõi mắt vào trong phòng.
Trong tầm nhìn của cậu là 'Lâm Chi' đang hút thuốc, đại khái vì buổi kể chuyện sáng mai mà lo lắng, trên tay trên bàn rồi trong gạt tàn toàn là tàn thuốc, thuốc lá kẹp giữa ngón tay đã cháy đến cuối, bị một nhúm tàn tro rụng vào tay, 'Lâm Chi' số 6 cũng chẳng phủi, cứ ngồi như thế, miệng còn lầm bầm: "Thứ ⟨Chuông dữ nửa đêm⟩ Nghiêm Kiệt kể kia, kết quả điểm nhân số lại tính cho cô gái số 1, ông đây đếch hiểu ra sao…"
Đúng lúc này.
Cộc Cộc Cộc.
Có người gõ cửa.
Số 6 bị doạ nhảy dựng, liên tiếp chửi vài câu "Mẹ nó". Tiếng đập ngoài cửa một mực không ngừng, số 6 lấy dũng khí tiến đến gần cửa lớn giọng hỏi: "Ai?"
"Số 12, Trương Mộng Nam."
Lâm Quát ngoài cửa sổ thoáng sửng sốt, lúc này Trương Mộng Nam tới phòng số 6 làm gì?
Lâm Quát trầm mặt, lẳng lặng thăm dò động tĩnh trong phòng.
Số 6 vừa mở cửa, trong tầm mắt Lâm Quát liền xuất hiện hai Lâm Chi. Lâm Chi đứng bên ngoài bất an đảo mắt nhìn vào phòng số 6, Lâm Quát liền mau chóng nghiêng người né đi.
Cậu ước lượng thời gian không sai biệt lắm, lại nhìn vào bên trong, đã không còn ai ở phòng.
Lâm Quát mím môi, cậu đợi một hồi, số 6 và Trương Mộng Nam đều không thấy bóng dáng, lại nhìn tới đồng hồ trong phòng, đã 11 giờ 30 phút, xem ra hai người kia không định trở về.
Mặc dù không rõ Trương Mộng Nam tìm số 6 để làm gì, đối với Lâm Quát ngược lại là chuyện tốt, chí ít cậu không cần tiết lộ bất cứ manh mối nào cho số 6.
Nghĩ vậy, Lâm Quát mở cửa sổ nhảy vào.
Cậu trong phòng chờ đến 0 giờ, đợi hồi lâu vẫn không thấy động tĩnh, Lâm Quát lần nữa ngước mắt nhìn đồng hồ— 11 giờ 30 phút.
Lâm Quát phát hiện mánh khoé, liền định đi tìm vũ khí thuận tay. Đúng lúc cậu vừa quyết định, TV phát ra âm thanh 'rè rè rè', kế đó màn hình TV xuất hiện bông tuyết, sau lớp bông tuyết dần lộ ra một miệng giếng cạn, một đôi tay mục rữa từ miệng giếng vươn ra.
Lâm Quát thoáng nhìn quanh, phát hiện một cái búa sắt có tính sát thương nằm trong nhà vệ sinh bên cạnh.
Cậu đi qua định cầm lấy, nhận ra có một loại sức mạnh khác cũng đang giữ búa sắt, ngăn cản cậu cầm vũ khí lên.
Lâm Quát ngước mắt, 'Lâm Chi' nắm búa sắt nở nụ cười với cậu: "Chơi trốn tìm, ngươi trốn đi, trong nửa tiếng nếu ta không tìm được ngươi, ta sẽ không giết ngươi."
Lâm Quát nghĩ nghĩ: "Ngươi trốn đi, trong nửa tiếng nếu ta tìm được ngươi, ta sẽ giết ngươi."
Tựa hồ lần đầu tiên có người bàn điều kiện với mình, bé trai chìm vào trầm mặc.
Lâm Quát nói: "Đồng hồ trong phòng không chuyển động, ngươi nhất định sẽ bị ta tìm tới, cũng nhất định sẽ bị ta giết chết, thế nên sợ rồi?"
Bé trai tức giận nói: "Ta không có!"
Lâm Quát: "Vậy có chơi không?"
Bé trai: "Chơi!"
Lâm Quát: "Búa sắt đưa ta."
Bé trai do dự.
Lâm Quát: "Không có búa sắt thì đánh không lại ta sao? Ta đã thấy các loại hiện thực hoá, ngươi là yếu nhất."
Bé trai giống như bị kích thích, vung tay nói: "Chúc may mắn."
Lâm Quát: "Trốn đi thôi, ta đếm đến mười liền bắt đầu tìm ngươi. Một, hai, bảy, tám."
Bé trai: "..."
Bé trai chỉ còn hai giây, vì thế xoay người muốn trốn, ngay lúc nó nghĩ xem trốn ở chỗ nào, một đôi tay vươn tới bóp lấy cổ nó.
Lâm Quát ngước mắt nhìn, hai 'Lâm Chi hiện thực hoá' bắt đầu đánh nhau.
Nếu không có một 'Lâm Chi' nửa người vẫn kẹt trong TV, Lâm Quát thực không phân nổi đâu là bé trai đâu là nữ quỷ.
Mà quan sát tình hình chúng chiến đấu, tựa hồ bé trai vẫn đánh không lại sức mạnh linh dị, chưa bao lâu đã bị nữ quỷ Lâm Chi bóp chết.
Nữ quỷ Lâm Chi còn lại nhìn Lâm Quát cười quỷ dị, hai tay chống lấy kệ tủ bắt đầu bò ra. Lâm Quát bước qua, cầm búa nện thẳng vào TV.
Ngăn cản động tác nữ quỷ ra ngoài rồi, cậu gõ 'rầm rầm' vào bàn tay mục rữa của nó ngoài TV. Bé trai là hiện thực hoá Lâm Chi tưởng tượng, cô nhóc vốn sẽ nghĩ tới logic cơ bản. Bé trai dù phản nhân cách phản xã hội, nó vốn dĩ vẫn là một đứa trẻ loài người, bị nữ quỷ bóp cổ như thế, đương nhiên sẽ bị bóp chết.
Mà còn lại chính là nữ quỷ.
Lâm Quát đổi vị trí suy nghĩ, nếu cậu là số 3… Trong tưởng tượng Sadako đã có thể leo ra từ trong TV, vậy đương nhiên sẽ nghĩ tới, liệu phá hỏng TV có thể ngăn cản Sadako hành động hay không.
Lâm Quát đã sớm biết đáp án rồi, điều cậu nghĩ tới là sau khi ngăn cản thì tiêu diệt Sadako thế nào. Trong nhận thức con người bình thường, quỷ luôn hành động vào ban đêm, vì mặt trăng thuần âm, điều kiện này cực kỳ có lợi với quỷ. Ban ngày có mặt trời, mặt trời thuần dương, giống như Tà Thần trong Mật Mã Tử Vong, ánh nắng có thể khiến những thứ dơ bẩn khắp thế gian không chỗ ẩn nấp.
Lâm Quát đánh chán rồi, sau khi xác định Sadako tạm thời không thể bóp chết mình, lại đập TV thêm hai lần nữa, để chắc chắn Sadako khỏi tiến cũng khỏi lùi, tiếp theo xách TV ném ra ngoài cửa sổ, chỉ cần chờ rạng sáng là thứ hiện thực hoá này liền bay màu.
Thế là tất cả người trong biệt thự đều nghe được 'Ầm' một cái, kèm theo cả tiếng gào rú oán hận.
Trong phòng số 12, Trương Mộng Nam nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, nhìn thấy thân thể Sadako kẹt lại trong TV, vẫy tay gọi số 6.
"Tôi không có lừa anh, mục tiêu của hai hiện thực hoá đêm nay chính là phòng số 6 của anh."
Số 6 bị doạ không thốt ra lời, hơn nửa ngày mới ngập ngừng nói: "Cô… cô vì sao lại cứu tôi?"
Trương Mộng Nam nói: "Là Lâm Quát cứu được anh."
Số 6: "Số 13?"
Trương Mộng Nam "Ừm" một tiếng: "Đáng tiếc, tôi không biết đêm nay cậu ấy sẽ tới phòng số 6, nếu không đáng chết là số 7, không chừng số 8 cũng sẽ chết."
Số 6 mở lớn miệng: "... Cô, cô vì sao nói cho tôi những điều này?"
Trương Mộng Nam nhún vai bất đắc dĩ: "Chẳng có cách nào, giờ tôi chỉ còn một mình, hơn nữa điểm số cao nhất, số 8 nhất định sẽ không để yên cho tôi. Tôi vốn muốn tổ đội với nhóm anh ta, nhưng bất ngờ nghe trộm được Lâm… số 13 nói chuyện, số 13 có ý định muốn để chúng ta đều sống sót."
Số 6: "... Như vậy không tốt sao?"
Trương Mộng Nam mặt không biểu tình nói: "Đương nhiên tốt chứ, nhưng anh cho rằng Nghiêm Kiệt sẽ đồng ý sao? Anh ta không phải bao thịt, thể hiện cũng tốt hơn mọi người ở đây, nếu cho anh ta thời gian đủ lâu sẽ hiểu ra rõ ràng. Hơn nữa Nghiêm Kiệt mang theo số 7 vượt phó bản, nếu anh ta hiểu ra toàn bộ rồi tất nhiên sẽ để mình đạt tổng điểm cao nhất, xác nhận mình an toàn xong sẽ để số 7 đứng thứ hai."
Như vậy '30' điểm ước tính cho hạng thứ ba nháy mắt sẽ tăng lên, đồng nghĩa sẽ có thêm nhiều người chết, và ý muốn tất cả cùng xếp hạng ba của Lâm Quát tất trở thành việc bất khả thi.
Trương Mộng Nam nói: "Tôi vừa có vừa không đồng tình với suy nghĩ của Lâm Quát, nói sao nhỉ, chỉ khi số 7 số 8 chết, ý muốn của Lâm Quát mới có thể thực hiện. Nếu tôi không tiết lộ manh mối mình nghe lén cho anh, anh chịu rời khỏi phòng số 6 với tôi không? Đương nhiên, tôi làm vậy đều chỉ vì giúp Lâm Quát một tay."
Trương Mộng Nam lại ngó đến nữ quỷ kêu gào ngoài cửa sổ, cười nhạt: "Đáng tiếc."
Số 6 trầm mặc hồi lâu, những điều nghĩ không thông trước đó đều đã có đáp án, gã nhíu mày lại: "Cho nên hiện thực hoá không dựa vào mức độ kinh dị của câu chuyện, mà dựa vào trí tưởng tượng của thính giả? Đã vậy thì…"
Trương Mộng Nam nói: "Kể chuyện ngày mai anh nên chuẩn bị cẩn thận chút, sau đó cố gắng tưởng tượng ra một thứ thật mạnh và khó giải, như vậy 'Thận' sẽ chọn tưởng tượng của anh để hiện thực hóa câu chuyện, anh là số 6, hiện thực hoá do anh tưởng tượng sẽ giết chết số 7 và số 8. Hai người đó bị giết rồi, điểm của anh sẽ vào khoảng '30', về sau lại nghĩ cách giải quyết hiện thực hoá đó."
Số 6 khẩn trương nuốt xuống: "... Được, tôi hiểu rồi, yên tâm đi, tôi đã biết ngày mai mình nên kể cái gì."
~~~