Một buổi sáng ở khu vực thành phố đông đúc bậc nhất ở phía Nam, Sài Gòn.
Trong một khu xóm nọ, những ngôi nhà cấp bốn san sát nhau.
Xung quanh rộn ràng tiếng xe máy của những người đi làm.
Mẹ cô bé đó cũng vậy.
Lọt thỏm trong ba ngôi nhà to lớn xung quanh có một gia đình đông đúc người.
Người phụ nữ trong ngôi nhà đó rời đi, không lâu sau Nguyễn Hải Miên cũng rời nhà.
Cô cưỡi trên chiếc xe đạp đến trường.
Trường tiểu học của Hải Miên rất gần trường, chạy một tí là tới.
Thường lệ, cô rất phân vân trong việc dùng tiền tiêu vặt.
Thỉnh thoảng bà nội sẽ cho năm nghìn hoặc mẹ sẽ cho mười nghìn và có thể được thêm tiền ăn sáng.
Hải Miên chọn vào trường ăn sáng như mọi khi.
Trong lớp, Hải Miên được đánh giá là ngoan ngoãn, học tập ở mức khá tốt.
Bạn bè không có nhiều.
Cô được xếp ngồi cùng một bạn nam kém hơn.
Cô giáo muốn con bé giúp đỡ bạn.
Bạn nam kia thì xấu tính vô cùng, luôn ỷ vào việc cô giáo chủ nhiệm và gia đình mình có thân quen mà làm trò con bò.
Hải Miên luôn cảm thấy khó chịu nhưng cô biết, cô không thể tố cáo và mẹ càng sẽ không giải quyết.
Mẹ cô nói cứ nhịn một thời gian rồi sẽ tốt thôi.
Cô cũng rất nghe lời giáo viên.
Bởi vì bạn cùng bàn chậm hiểu nên cô luôn giúp đỡ bạn ấy.
Viết bài Hải Miên cũng viết chậm lại để chờ bạn, cho bạn nhìn.
Làm bài cũng chờ bạn, để chỉ cho bạn.
Nguyễn Hải Miên còn việt hóa lại cách đọc từ vựng tiếng anh vào trong sách cho bạn, để bạn dễ đọc.
Có lẽ, cậu ta được sự nuông chiều từ gia đình và cả giáo viên.
Có lẽ, cậu ta dần cảm thấy Nguyễn Hải Miên như là một chân sai vặt nên luôn lên mặt mà gọi.
Nếu không thì là dọa mách lẻo với giáo viên.
Cô biết, cậu ấy sẽ thật sự làm vậy và giáo viên cũng sẽ chỉ trách cô.
Hồi đó, Nguyễn Hải Miên sợ nhất là bị mách giáo viên, sợ mẹ la, sợ giáo viên la, sợ mình làm sai liền không dám phản kháng.
Có lẽ vì thế mà hình thành nên tính cách của một Nguyễn Hải Miên luôn dễ dàng thỏa hiệp với mọi thứ.
Một buổi thi vở sạch chữ đẹp, Nguyễn Hải Miên luôn cố gắng nắn nót từng con chữ sao cho thật đẹp.
Đây là thi, cô cũng không thể giúp cậu bạn bên cạnh.
Chữ cậu ấy như gà bới, bởi vì không được nhìn chép nên lỗi sai rất nhiều.
Giáo viên chủ nhiệm đọc bài cho cả lớp chép được một nửa thì đi ra ngoài.
Cậu ta liền buông bút xuống bàn, vươn vai ra sau rồi tiện tay rút bình nước phía hông cặp.
Nguyễn Hải Miên cũng cẩn thận đặt bút lên khe, đóng nắp lại cẩn thận.
Loại bút của học sinh cấp 1 rất dễ hỏng, rớt một chút nhẹ thì là văng mực, tắc mực, nặng thì là gãy ngòi, rất tốn tiền đi thay.
Cậu bạn bên cạnh lại thản nhiên để cây bút lăn trên bàn, không có nắp.
Nguyễn Hải Miên lại tốt bụng khều cậu.
"Ông đóng nắp bút lại đi, coi chừng rớt đó."
Cậu bạn có vẻ thấy hợp lí, đặt bình nước xuống vòng tay qua đẩy cây bút lên khe rồi đóng nắp.
Hành động ấy vô tình làm bình nước trên bàn đổ xuống, làm thấm nước tờ giấy thi.
Nguyễn Hải Miên hốt hoảng nhìn cậu ta.
Cậu ta vẫn bình tĩnh dựng chai nước lên.
Giáo viên chủ nhiệm trùng hợp quay về.
Thấy sự việc xảy ra liền đi tới.
"Ai làm đổ nước?"
Cậu bạn bên cạnh bỗng mếu máo khóc, ánh mắt, ngón tay hướng về phía Nguyễn Hải Miên.
"Hồi nãy con đang uống nước, bạn Miên hù con, làm con giật mình nên làm đổ nước."
Nguyễn Hải Miên trợn mắt nhìn cậu ta nói dối không chớp mắt.
Ánh mắt giáo viên chủ nhiệm đổ về phía cô, chẳng có chút thiện cảm nào.
Cô đương nhiên không làm nên không nhận.
"Con chỉ nhắc bạn đóng nắp bút, con không có hù."
Giáo viên nhìn cô rất hung dữ, dường như chẳng có chút để tâm nào vào lời Nguyễn Hải Miên nói.
Giọng điệu nặng nề buộc tội.
"Ra chơi này quỳ trên bục giảng!"
Nguyễn Hải Miên oan ức, ánh mắt rưng rưng như muốn khóc.
Cô cố gắng giải thích thêm một lần nữa liền nhận được cái lườm nguýt.
Lời chưa kịp nói cũng không thể nói nữa.
Buổi trưa đó, Nguyễn Hải Miên không muốn chơi với cậu ta nữa.
Trong lớp đó, ngoại trừ cô ra, chẳng ai muốn chơi với cậu cả.
Cậu lại ra vẻ, an ủi.
"Không sao đâu, cô nói vậy thôi chiều là cô quên."
Cô trừng mắt nhìn cậu, con người nói dối không chớp mắt.
Rõ ràng cô chưa từng làm gì có lỗi với cậu ta cả, luôn giúp đỡ cậu, vì sao lại làm thế.
Lúc ấy Nguyễn Hải Miên thấy tính cách của cậu ta thật thối.
"Nếu ông không nói dối thì tôi đã không như thế.
Vì sao ông lại nói dối?"
Cậu ta lại không chịu nhận.
"Tôi không nói dối, tôi giật mình thật."
"Ông giật mình chổ nào? Tôi thấy ổng để bình nước xuống rồi mới cầm bút thế mới làm đổ nước.
Chẳng có ai giật mình như thế cả!"
Cậu ta dường như không thể cãi được.
"Thôi không nói nữa, dù sao chiều nay bà cũng phải bị phạt, không phải tôi."
Có lẽ sau lần đó, Hải Miên không còn nghe lời cậu ta nữa.
Cũng không chơi cùng nữa.
Có lẽ vì đó, cậu ta lại nịnh bợ cô, mời cô sang nhà cậu chơi.
Nguyễn Hải Miên đồng ý.
Lúc Nguyễn Hải Miên qua thì trùng hợp lại có đủ cả ông bà cha mẹ cậu, còn cậu ta được anh trai dẫn đi ăn sáng.
Hải Miên được người lớn trong nhà hỏi han nào là cậu ta học có giỏi không, trên lớp có ngoan không.
Cô đều lắc đầu, cô kể hết tất cả từ chuyện, cô mượn sách cậu, cậu ra vẻ bắt cô chờ cậu chép, chỉ cho cô chép vài dòng rồi bắt chờ.
Đến khi cả lớp chép xong cả, Hải Miên vẫn phải chờ cậu chưa chép xong phân nửa.
Cũng mách luôn cả việc cậu nói dối khiến cô bị phạt.
Có lẽ, gia đình cậu khá sốc, không nghĩ cậu lại làm vậy.
Bà cậu ấy đến xin lỗi Nguyễn Hải Miên.
Sau đó cùng cô chờ cậu ta về.
Cậu ta vừa vui vẻ quay về thì mẹ cậu ấy kéo cậu lại, bắt cậu xin lỗi Hải Miên.
Cậu ta to mắt nhìn, vừa bị mắng, vừa bị đánh.
Hải Miên coi như trút được nửa cơn giận, lễ phép chào hỏi ra về.
Sau đó, Nguyễn Hải Miên được chuyển chổ ngồi.
Vẫn là ngồi cùng một cậu bạn khác.
Sau đó nữa, cậu ta chuyển trường.
Nguyễn Hải Miên mừng thầm, từ nay chẳng cần phải thấy cái người xấu tính đó nữa..