Hẹn Nhau Phía Sau Tan Vỡ


Má Dương nghe xong cũng không biết nói thêm gì nữa, chỉ đành dặn dò cậu đi sớm về sớm, má Dương sẽ ở nhà nấu món chè hạt sen mà cậu thích ăn nhất chờ cậu chở về.

Vương Nhất Bác rời khỏi biệt thự, dáng người mảnh khảnh nhanh chóng hoà nhập vào dòng người hỗn độn, chợt nghĩ đã bao lâu rồi cậu chưa đi dạo ngoài đường như thế này, có lẽ là rất lâu, rất lâu rồi.

Vương Nhất Bác tuỳ tiện bước lên một chiếc xe bus, ngắm nhìn dòng xe cộ đông đúc bên ngoài cửa sổ.

Xe bus dừng lại ở một trạm trung tâm thành phố, Vương Nhất Bác nghĩ có lẽ xuống đây là được rồi.


Đi bộ được một lát, bầu trời bắt đầu đổ xuống những hạt mưa, Vương Nhất Bác liền nhanh chóng bước vào một quán cà phê nhỏ ở ven đường, đơn giản chọn một chỗ ngồi bên khung cửa sổ kính, gọi một ly Capuchino để ngồi nhâm nhi, tuỳ tiện lấy xuống trên kệ một quyển sách, lẳng lặng vừa đọc sách, vừa ngắm nhìn mưa rơi, nhìn cậu chỉ như một chàng thư sinh yếu đuối nhưng ánh mắt cậu lại hàm chứa cả một câu chuyện đau buồn.

Trước đây khi còn ở Mỹ, nơi cậu thường hay đến nhất chính là quán cà phê nhỏ bên cạnh trường cậu, gọi một tách Capuchino rồi bắt đầu đem sách vở ra nghiên cứu, nếu như anh không nhìn thấy cậu ở thư viện thì nhất định sẽ nhanh chóng ra quán cà phê nhỏ này cùng cậu, ngồi bên cạnh nhìn cậu chăm chú học bài.

Cậu từng nói với anh học kinh tế thật tốt, không cần phải trực ca đêm ở bệnh viện, buổi sáng còn chẳng được ngủ mà phải lập tức đến giảng đường nghe giảng, ít nhất vẫn được ngủ đủ giấc.


Anh lại mỉm cười nói với cậu, học kinh tế rất khô khan, vẫn là ngành bác sĩ của cậu muôn màu vạn trạng hơn, có thể cứu người, vậy không phải là rất tốt hay sao?Chỉ là khoảng thời gian ấy sẽ mãi chẳng thể quay về được nữa rồi.

Vương Nhất Bác nhìn trời, cậu đã ngồi ở đây cả một buổi chiều rồi nhưng hình như cơn mưa này cũng chẳng có dấu hiệu định dừng lại.

Bầu trời cũng ngày càng xám xịt thêm, nếu như không về thì sẽ bỏ lỡ mất chuyến xe bus mất.

Vương Nhất Bác nhẹ nhàng đứng lên, bỏ quyển sách trên tay lại trên kệ, ra phía trước máy bán hàng tự động quẹt thẻ, lấy một cây dù rồi rảo bước rời đi.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận