“Có một người...!dù cho thế nào tôi cũng không muốn gặp.
lại.
Bởi vì nếu gặp, tôi sợ mình sẽ phải rung động thêm một lần nữa.
”
Trên chiếc giường King size ngay chính giữa căn phòng sang trọng, Giản Yên mơ màng tỉnh dậy trong vòng tay và lồng ngực trần trụi, rộng lớn.
Ngẩn ngơ nhìn gương mặt tuấn tú, góc cạnh tưởng như xa tận chân trời mà giờ khắc này gần kề ngay trước mặt, trái tim cô chợt thổn thức run lên từng đợt.
Ngày hôm qua giống như định mệnh cố tình trêu chọc Giản Yên, cho cô một lần nữa gặp lại ánh trăng sáng của đời mình.
Giản Yên chỉ nhớ, trước khi bản thân quên đi tất cả rồi cùng Sở Vận Hoa hòa quyện làm một, chính cô là người chủ động lao vào câu dẫn anh.
Đầu óc mơ hồ hiện lên những cảnh tượng cháy bỏng, quấn quýt đêm qua của hai người, Giản Yên càng nghĩ lại càng thấy nóng mặt.
Tửu lượng của cô rất tốt, chỉ băng mấy chén tối qua không thể nào khiến cô say được.
Nếu có thì chỉ có thể là say tình, say người đàn ông cực phẩm trước mặt này mà thôi...
Đúng là không có tiền đồ! Công sức kìm nén cả một ngày trời cuối cùng lại vì vài chén rượu mà đổ sông đổ bể.
Giản Yên lưu luyến rời mắt, nhẹ nhàng kéo bàn tay to đang đặt bên hông xuống rồi định lách người ngồi dậy.
“Muốn trốn sao?”.
Truyện Sắc
Giọng nói trầm khàn xen lẫn ngái ngủ bất chợt vang lên phía sau lưng khiến Giản Yên giật mình, suýt chút thì bật thốt thành tiếng.
Sở Vận Hoa theo đà nhích lại gần, dán thân người trần trụi lên da thịt cô gái trước mặt.
Ngay từ khoảnh khắc tỉnh dậy Giản Yên đã luôn cảm thấy mọi chuyện diễn ra quá đỗi mơ hồ.
Thế nhưng giờ phút này, khi Sở Vận Hoa gắt gao ôm chặt lấy cô, giữa hai người không còn khoảng cách nữa thì cô mới thật sự tỉnh táo trở lại.
Chẳng phải rượu mới chính là lý do lớn nhất khiến Vận Hoa cùng cô phát sinh quan hệ sao? Vậy hành động vừa rồi của anh là như thế nào chứ?
Người bên cạnh thấy Giản Yên không trả lời câu hỏi của mình liền hé mắt, nhíu mày tỏ vẻ bất mãn.
Ngay sau đó anh lập tức bật dậy, thô lỗ xoay Giản Yên lại rồi cúi xuống cắn mạnh lên cổ cô.
“ÁI Anh phát điên gì vậy?”
Giản Yên đau đớn la lên.
Cơn kích tình đến nửa đêm mới kết thúc, thân thể này bị anh ta nhào nặn tưởng chừng sắp đứt ra từng đoạn đến nơi rồi.
Vậy mà hiện tại người này còn cắn sâu như vậy, giống như có mối hận không đội trời chung với cô vậy.
Sở Vận Hoa nhìn vẻ mặt bất mãn, mỏi mệt của cô gái dưới thân.
Lại liếc đến vết căn đỏ hồng dần dần rướm máu kia, giọng nói càng trở nên lạnh lẽo:
“Em muốn trốn?”
“Trốn? Trốn gì chứ?”
Mới vài năm không gặp thôi mà chẳng lẽ đầu óc người nà!
lại trở nên bất thường như vậy? Nói những lời kỳ quái ám chỉ cô chính là người sắp bỏ của chạy lấy người vậy!
Sắc mặt Sở Vận Hoa bấy giờ mới hòa hoãn đôi chút.
Anh từ từ năm xuống, không nhanh không chậm kéo Giản Yên vào lòng.
Đôi mắt khép hờ dường như muốn tiếp tục ngủ
Không gian quá đỗi im lặng, Sở Vận Hoa lại siết chặt khiến Giản Yên cảm thấy hơi ngột ngạt.
Vốn định vùi đầu vào lồng ngực rộng lớn để khỏi cần đối diện với anh, cuối cùng cô đành phải quay ra mà tham lam hít thở.
“Đêm qua...!là lần đầu tiên sao?”
Sở Vận Hoa bất chợt mở miệng.
Hơi thở ấm nóng mê hoặc phả vào bên tai khiến Giản Yên ngứa ngáy vô cùng.
“Xin lỗi...” - Giản Yên khó khăn lên tiếng.
Âm lượng chỉ đủ để Sở Vận Hoa ở khoảng cách gần như vậy có thể nghe thấy được.
“Tại sao?” “Chuyện hôm qua...!là do tôi say quái”
Rốt cuộc là cô ấy đang nói đến việc tối qua, Sở Vận Hoa cuối cùng cũng bị câu trả lời vừa rồi làm cho tỉnh ngủ.
Ngắm nhìn Giản Yên ở cự ly gần, từ đôi mắt long lanh ẩn dưới đôi hàng mi cong vút cho đến bờ môi mềm bị anh cắn nuốt đến sưng đỏ, chẳng hiểu sao Sở Vận Hoa lại cảm thấy mất mát, không vui.
Về phần Giản Yên, cô thấy đổ lỗi cho rượu là hợp tình hợp lý nhất rồi.
Nếu như nói rằng cô đã yêu Sở Vận Hoa từ thời trung học, e rắng sẽ khiến anh ta buồn cười đến chết mất!
Thấy người bên cạnh có vẻ hững hờ, giống như chẳng để ý đến lời mình vừa nói, Giản Yên liền cố ý nhắc lại, âm thanh còn †o rõ hơn lúc trước vài phần:
“Wì tôi say quá...!nên mới hành động sai lầm như vậy.” “Hat”
Sở Vận Hoa vô thức bật cười.
Sai lầm sao? Nếu như Giản Yên say rồi nhìn lầm anh thành người đàn ông khác, thì quả thật đây là một sự sỉ nhục vô cùng lớn rồi.
Nếu như Giản Yên biết rắng, từ “sai lầm” cô buột miệng nói ra trong khoảnh khäc bối rối kia lại chính là ngọn nguồn gây nên những cơn ác mộng mà bản thân phải hứng chịu sau này, thì nhất định ban nãy cô sẽ lựa chọn im lặng.
Nhưng cuộc đời này không có giá như! Lời đã nói ra đến miệng, Sở Vận Hoa cũng đã nghe hết không để sót một từ.
Đặc biệt suy nghĩ của anh ta thế nào, là thứ mà Giản Yên chẳng thể nào năm bắt nổi.
Sở Vận Hoa mạnh mẽ bóp chặt eo Giản Yên, đau đến nỗi khiến cô phải cong gập người lại.
“Không ngờ hoa khôi lớp B nổi tiếng ngoan hiền khi say rượu lại thú vị như vậy!” Anh ta buông lời châm chọc.
Giản Yên khẽ nhếch môi cười trào phúng.
Nén cơn đau đang âm ỉ truyền đến, cô giơ ngón tay lên cố ý vẽ vài vòng tròn trên ngực Sở Vận Hoa, đôi mắt ướt át dán chặt lên khuôn mặt anh rồi mở miệng khiêu khích:
“Cái danh hão ấy làm sao so sánh được với anh.
Không ngờ rằng Vận Hoa “mọt sách” lúc ở trên giường cũng thật sự dũng mãnh!”
“Vậy sao?” Sở Vận Hoa chống tay thay đổi tư thế, nhanh chóng giam cầm Giản Yên dưới thân.
Vốn chỉ muốn dùng lời Sở Vận Hoa vừa nói để đáp trả anh †a, thế nhưng khi giữa hai người bày ra tư thế ám muội này, Giản Yên chỉ còn biết hối hận xanh ruột, hoảng hốt trừng mắt:
“Anh muốn làm gì?” Sở Vận Hoa hiện tại khác xa với vẻ ngoài cấm dục trong
tưởng tưởng của cô.
Anh ta cười cợt nhả, bắt đầu ép sát thân thể cường tráng xuống:
Tôi thật sự dũng mãnh sao? Em muốn thử lại lần nữa chứ?”.