Hẹn Ước Đơn Phương


Không phải sàn nhà lạnh lẽo, cũng chẳng phải sự va đập khiến Giản Yên khiếp sợ.

Ngược lại đón nhận cô là lồng ngực rộng lớn cùng vòng tay gắt gao siết chặt.
Mùi hương này...
Giản Yên ngơ ngác ngẩng đầu.

Cho tới khi nhìn thấy một Sở Vận Hoa bằng xương bằng thịt, đáy mắt anh âm u tăm tối như đầm mực cứ thế vây lấy cô, Giản Yên liền ấm ức gục vào lòng anh mà bật khóc thành tiếng.
Sở Vận Hoa có chút bất ngờ, ngỡ ngàng cúi xuống nhìn cô.

Giản Yên khóc rất nhiều, nước mắt cô tuôn ra như mưa, chẳng mấy chốc đã thấm ướt một mảng lớn áo sơ mi trên người anh.

Không những vậy, cô còn ôm lấy anh thật chặt, giống như cố gắng bấu víu lấy tia hi vọng duy nhất của mình.
Thanh âm nức nở cứ thế vang vọng bên tai khiến Sở Vận Hoa xót xa, không kìm lòng được nữa vội vàng tăng thêm lực cánh tay, đáy mắt cũng nhu hoà, dịu xuống vài phần.
Đợi cho đến khi tiếng khóc trong lòng nhỏ dần, chỉ còn lại âm thanh nức nở đứt quãng, Sở Vận Hoa mới liếc mắt nhìn sang hai người nọ, thái độ dịu dàng trong nháy mắt lập tức biến mất:
“Các người đã làm gì?”
Khoảnh khắc chàng thanh niên cực phẩm kia xuất hiện rồi vội vàng đỡ lấy Giản Yên, Phương Tuấn đã mơ hồ cảm thấy bất ổn.

Cho tới khi rõ ràng diện mạo của người ấy rồi thì những lo âu vừa mới nhen nhóm trong lòng hắn ta cuối cùng cũng sớm trở thành sự thật.
“Chỉ là hiểu lầm thôi...”
“Hiểu lầm gì chứ? Cô gái này là bạn gái của anh sao? Cô †a vừa mới câu dẫn bạn trai của tôi đấy!”
Phương Tuấn chưa kịp nói hết câu thì đã bị Hạnh Ngân nhảy vào chặn họng.

Quả thật lúc này, anh ta chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống đất độn thổ ngay lập tức.
Đùa sao? Người kia chính là Sở Vận Hoa, thiếu gia của tập đoàn Hà Sở, một trong ba tập đoàn nắm giữ mạch máu kinh tế lớn nhất đất nước mà hầu như ai ai cũng đều biết tới.
Nếu đã tóm được Sở Vận Hoa rồi thì một con kiến hôi như anh ta căn bản đâu đáng để mắt đến.
“Thật?” Sở Vận Hoa bật cười, thế nhưng giọng nói phát ra lại chẳng hề mang một chút độ ấm.

“Vậy chắc có lẽ do bạn trai là tôi đây tệ quá rồi!”
“Chẳng vậy thì sao?” Hạnh Ngân nhìn đôi trai tài gái sắc vô cùng xứng đôi phía đối diện, đáy mắt chẳng hề che giấu sự khinh thường.

“Bạn trai tôi là CEO của tập đoàn Phương Kỷ có thương hiệu hàng đầu trong ngành vận tải hành khách, nên bạn gái của anh có bị cám dỗ cũng là chuyện bình thường thôi”
Phương Tuấn đứng bên cạnh nghe từng từ Hạnh Ngân ngu ngốc phát ra mà không khỏi toát mồ hôi hột.

M* nó, đúng là đồ ngực to nhưng óc bằng quả nho.
“Vận Hoa, mọi chuyện thật ra chỉ là hiểu lầm.

Trong lúc đợi Hạnh Ngân tôi có tranh thủ trò chuyện với bạn gái cậu vài ba câu.

Không ngờ cô ấy vừa đến, chưa hiểu đâu đuôi nhưng vì quá ghen tuông nên đã hành động lỗ mãng.

Mong cậu thông cảm!”
Dứt lời, trước khi cô bạn gái ngu xuẩn lại hành động phá đám, hắn ta liền trừng mắt cảnh cáo.
“Ngân, mau xin lỗi đi!”
Hạnh Ngân đến cùng cũng biết dùng đến não để suy nghĩ.

Thấy Phương Tuấn gọi tên người kia giống như hai người vốn từng quen biết, cô ta chỉ nghĩ rằng Phương Tuấn vì nể mặt nên mới ứng phó như vậy cho êm xuôi mọi chuyện.
Đã vậy rồi hắn lại còn bắt cô ta phải xin lỗi! Hạnh Ngân tất nhiên không cam chịu, trừng mắt nhìn Giản Yên vẫn một mực rúc trong lòng Sở Vận Hoa khóc thút thít nãy giờ:
“Kêu tôi đi xin lỗi người suýt chút đã cướp mất bạn trai mình sao? Thật nực cười! Đúng là đồ mặt dày, muốn trèo cao lại còn bày đặt nước mắt cá sấu.”
Sở Vận Hoa cười nhạt, lần đầu tiên nâng mí mắt chiếu tướng Hạnh Ngân rồi nghiêm túc cất giọng:
“Vậy xem ra muốn giữ được bạn gái mình, tôi chắc chắn phải có được chức vụ như là CEO gì đó chẳng hạn rồi!”
Chát!
Sở Vận Hoa vừa dứt lời, Phương Tuấn liền thẳng tay giáng một cái tát lên mặt Hạnh Ngân.

Hắn ta gẳn giọng, tựa như đã mất sạch kiên nhẫn:
“Đừng để tôi phải nhiều lời! Mau xin lỗi cô ấy!”
Hạnh Ngân vừa bất ngờ xen lẫn hốt hoảng, hiển nhiên lần đầu tiên thấy Phương Tuấn hành động thô bạo cùng to tiếng với mình như vậy.

Cuối cùng cô ta vẫn phải chấp nhận cúi đầu, chật vật mở miệng:
“Tôi thành thật xin lỗi!”
Sắc mặt Sở Vận Hoa lúc này mới tỏ vẻ hoà hoãn đôi chút.

Liếc thấy Giản Yên dường như cũng không muốn nán lại nơi này, trước khi ôm cô rời đi, anh chỉ lạnh nhạt thốt lên vài từ:
“Người của tôi nếu có thương tổn gì, các người đừng mong yên ổn!”
Nhìn theo bóng lưng cao lớn vẫn duy trì tư thế che chở cho con người con gái trong lòng dần biến mất sau góc khuất, lúc này Phương Tuấn mới khẽ thở hắt ra một hơi.

Hạnh Ngân vội túm chặt lấy tay hắn ta, nước mắt rơi như mưa mùa hạ:
“Tại sao lại đối xử với em vậy chứ?” Phương Tuấn nhìn má trái Hạnh Ngân còn in hằn năm đầu ngón tay cũng chẳng hề mảy may đau xót, ngược lại còn cảm thấy sự bực bội vừa mới vơi đi lại bắt đầu đong đầy trở lại:
“Đồ ngu! Hắn ta chính là Sở Vận Hoa, em trai của Sở Thiên Nhuệ, CEO tập đoàn Hà Sở.

Sở Vận Hoa hiện đang công tác tại Bộ Công an, trước giờ chưa từng tham gia vào bất kỳ hoạt động nào của tập đoàn cả.

Thế nhưng cô vừa rồi khiêu khích anh ta như vậy, nếu như khiến Sở Vận Hoa nóng giận để tâm, muốn tranh giành chức vụ CEO với anh trai mình thì chẳng khác gì đã trực tiếp chọc đến Sở Thiên Nhuệ rồi.

Vốn là một người vô cùng tham vọng, nhất định Sở Thiên Nhuệ sẽ điều tra mọi chuyện sau đó tìm tới tôi để tính sổ, cô có biết nghĩ xa hơn một chút không hả?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui