Chẳng biết có phải thân thể mệt mỏi vì vừa mới nôn xong hay cảm giác dễ chịu do bàn tay Sở Vận Hoa vuốt ve trên đầu truyền đến đã khiến cho Giản Yên cứ thế yên ổn mà thiếp đỉ.
Người đàn ông này hôm nay cẩn thận, tỉ mỉ, nhẫn nại với cô quá mức, như thể hoàn toàn biến thành một người khác vậy.
Trong giấc mộng, thân thể Giản Yên bị một lồng ngực trần trụi đè chặt.
Anh ta đặt lên khuôn mặt cô từng nụ hôn nhỏ vụn, từ trán đến mắt môi, xương quai xanh gợi cảm.
Giản Yên theo bản năng vừa muốn né tránh, vừa muốn nhìn rõ người nọ thế nhưng chẳng hiểu sao, đôi mắt kia giống như bị khóa lại, không thể nào mở ra nổi.
Bàn tay to của người nọ chẳng hề yên phận, theo vạt áo dài rộng khẽ luồn vào cơ thể cô, từng chút một tìm đến nơi căng đầy sức sống kia mà nhào nặn, xoa nắn.
Giản Yên hoảng hốt, cố gắng dùng sức vẫy vùng.
Rõ ràng là mơ mà sao cảm giác lại chân thật đến thế!
“Yên, đừng sợ!”
Âm thanh trầm khàn, dụ hoặc bất chợt
vang vọng bên tai cô, quen thuộc tới mức khiến cho Giản Yên hoang mang cực độ.
Người gọi cô là “Yên” trên đời này nhiều vô số kể.
Thế nhưng có một người chỉ gọi một lần mà khiến cô nhớ mãi không quên.
Chính là khoảnh khắc ở bên cạnh hồ bơi, Sở Vận Hoa đã gọi tên rồi nhào đến hôn cô.
Âm thanh thiết tha, tựa như tìm lại được kỷ vật đã mất đó khiến cô mê đắm nhưng chẳng dám sa đà lún sâu, giờ phút này lại văng vẳng bên tai, nói cô đừng sợ, cứ tin tưởng mà giao phó mọi thứ cho anh.
Rõ ràng là không muốn dây dưa với anh, nhưng tại sao trong mơ vẫn đi tới một bước này?
Đến cùng, vẫn chỉ là cô tự lừa mình dối người!
Muốn quên anh đi nhưng lại không làm được! Quên sao được khi trong bụng còn bào thai bé nhỏ, chính là kết quả của lần động tình gần hai tháng trước.
Nghĩ đến đây, Giản Yên vội vàng ôm chặt lấy người đàn ông trước mặt.
Chẳng cần mở mắt cô cũng biết chắc chắn là anh.
Vận Hoa à, chỉ trong mơ em mới có thể
sống thật với tình cảm của mình.
Em muốn ích kỷ giữ anh lại một lần, mặc kệ khi tỉnh dậy sẽ bị bủa vây trong đau khổ.
Em cũng sẽ nghĩ rằng anh yêu em, vào khoảnh khắc duy nhất này.
Sở Vận Hoa nâng khuôn mặt đẫm lệ của Giản Yên lên, chẳng biết đây là lần thứ mấy trong ngày anh phải nhíu chân mày vì cô.
“Khóc gì chú?” Sở Vận Hoa cắn nhẹ vào vành taỉ cô.
“Đáng ghét! Trong mơ cũng bắt nạt người ta!”
Âm thanh nức nở của Giản Yên bắt đầu vang lên, giọng điệu mềm nhũn khỉêh tâm can Sở Vận Hoa vô cùng ngứa ngáy.
Chẳng lẽ anh không chân thật đến mức khiến cho cô nghĩ rằng mình chỉ đang ngủ mơ.
“Em cũng vậy, đáng ghét vô cùng! Xem tôi trừng phạt em thế nào!”
Sở Vận Hoa vốn chỉ tranh thủ chấm mút lúc Giản Yên đang say ngủ.
Không ngờ càng lún sâu, anh lại càng muốn nhiều thêm nữa.
Cô gái này bên ngoài rõ ràng là gầy đi một vòng, thế nhưng đôi gò bồng đảo kia lại căng tràn, quyến rũ, lớn hẳn hơn so với trước đây.
Cảm giác đê mê vẫn còn lưu lại nơi đầu ngón tay khiến cho lòng tham trong lòng Sở Vận Hoa trỗi dậy.
Thô lỗ cởi bỏ vài nút áo sơ mi trên người cô ra, anh cúi đầu thấp xuống há miệng ngậm lấy nụ hoa xinh tươi đẹp.
“Ưm!”
Giản Yên gần như cảm thấy âm thanh rên rỉ kia chính là do cô thực sự phát ra từ nơi cổ họng.
Thân thể bất giác cong lên, cổ cũng theo đà ngửa hẳn ra phía sau, ánh mắt mê ly còn treo vài giọt lệ, bộ dáng kích thích này nếu Giản Yên tận mắt nhìn thấy hẳn cũng phải xấu hổ đến đỏ mặt tía tai.
Sở Vận Hoa vươn tay nắm lấy chiếc quần nhỏ trên người Giản Yên dứt khoát lột xuống.
Ngón tay anh không ngừng vuốt ve trêu chọc, khuấy đảo thăm dò vào trong nơi hang động sâu thẳm.
Cô gái bên cạnh bị dày vỏ đến mức đỏ bừng mặt, hơi thở hổn hển gấp gáp, đôi chân thon dài vội vã khép chặt lại.
Sở Vận Hoa hừ nhẹ một tiếng, anh rút ngón tay ra khỏi cô, nặng nhọc lên tiếng:
“Yên, mau mở mắt nhìn tôi!”
Giản Yên mê man nâng mí mắt.
Hình ảnh người đàn ông trước mặt ngày càng rõ ràng, khiến cô không tự chủ được chậm rãi đưa tay
lên chạm vào sống mũi cao kiêu ngạo của anh, run run phát ra âm thanh chứa chan tình yêu sâu đậm đến khắc cốt ghi tâm:
“Bônq Bônq!”.