Hẹn Ước Đơn Phương


Sự dịu dàng hiếm có nơi đáy mắt Sở Vận Hoa lập tức biến mất.

Anh vươn tay nắm lấy chiếc cằm tinh xảo, mạnh mẽ dùng sức.
“Hắn ta sắp kết hôn rồi! Em vẫn còn lưu luyến vậy sao?”
Cằm nhỏ giống như bị bóp vụn kết hợp với câu từ tàn nhẫn Sở Vận Hoa thốt ra trực tiếp thức tỉnh Giản Yên.
Kết hôn! Tại sao cô lại có thể quên được chuyện trọng yếu này chú?
“Không!”
Giản Yên nặng nhọc hét lên.

Cô phũ phàng đẩy Sở Vận Hoa, thoát khỏi vòng tay anh rồi vội vàng bò dậy.
Vầng trán trơn bóng lấm tấm một tầng mồ hôi mỏng.

Giản Yên thể hổn hển, ánh mắt trống rỗng, vô hồn như vừa mới thoát ra khỏi cơn ác mộng.
“Ha!”
Căn phòng tĩnh lặng đến mức ngột ngạt khiến cho tiếng cười của Sở Vận Hoa càng thêm phần mỉa mai, châm chọc.
“Đau lòng đến mức đó sao?”
Giản Yên hoảng hốt ngước mắt nhìn Sở Vận Hoa.

Rõ ràng chỉ là mơ mà tại sao khí tỉnh dậy, người này vẫn còn chưa biến mất?
Một ý nghĩ thoáng lướt qua khiến Giản Yên choáng váng.

Cô vội vàng nhìn lại thân mình.

Nút áo chiếc sơ mi rộng trên người giờ khắc này đã bị cởi gần hết, “quần nhỏ” mượn của Sở Vận Hoa hiện tại chẳng còn ở trên người cô nữa.
Trước đó đã xảy ra chuyện gì, chỉ cần nhìn chăn ga nhàu nhĩ lộn xộn là có thể đoán ra.
Cô không hề mơ! Tất cả những đụng chạm xác thịt với Sở Vận Hoa đều là thật.
Người đàn ông này, rốt cuộc anh ta nghĩ gì mà lại làm vậy với cô chú?
Giản Yên cuống quýt cài chặt nút áo, sau đó với lấy chiếc quần nhỏ bị vứt tận nơi cuối giường kia định mặc vào.
Thế nhưng ngay lập tức đã bị Sở Vận Hoa dùng tay chặn lại:
“Sao vậy? Chúng ta còn chưa xong việc mà!”
Bộ dạng của người đàn ông này hiện tại thật vô cùng cợt nhả.

“Việc” mà anh ta nhắc đến dù Giản Yên có trì độn chậm hiểu cũng biết rất rõ nó biểu thị cho điều gì.
Cô chán ghét gạt tay Sở Vận Hoa ra, cứng rắn mở miệng:
“Tôi không muốn!”
“Không muốn?” Sở Vận Hoa bật cười, hai đầu gối chân vốn đang quỳ trên giường liền mạnh mẽ ập đến áp đảo đối phương.

“Ban nãy em còn vô cùng hưởng thụ cơ mà!”
Thân thể hai người gần kề trong gang tấc, nếu Sở Vận Hoa sát lại thêm chút nữa liền có thể chạm đến môi cô.
Giản Yên chỉ biết nín nhịn rồi uất ức quay đi, dáng vẻ này đối với Sở Vận Hoa thật vô cùng chướng mắt.
Năm lần bảy lượt coi hắn ta là kẻ thế thân, thế nhưng khi tỉnh dậy cô lại luôn bày ra dáng vẻ ủy khuất, không cam tâm như vậy.

Sở Vận Hoa anh đâu phải là thánh nhân, dù không yêu nhưng nếu đã nằm trên giường của anh thì đừng hòng mơ tưởng đến kẻ khác.
Để xem liệt giường rồi liệu cô có dám thốt ra cái tên đó trước mặt anh nữa không?
Nghĩ là làm, Sở Vận Hoa thô lỗ đẩy Giản Yên xuống giường, trước ánh mắt bàng hoàng xen lẫn ngờ vực của cô, anh vươn tay nắm lấy tay cô đặt lên bộ phận đàn ông đã giương cao
như súng đã lên nòng.
Nơi đó như lửa đỏ chạm vào liền phỏng tay, Giản Yên gáp gáp muốn rụt lại nhưng bàn tay bị Sở Vận Hoa khóa chặt, trực tiếp ép cô phải cảm nhận dục vọng mãnh liệt mà anh đang phải cố gắng đè nén.
“Buông ra! Không…! Ưm…”
Âm thanh còn lại chưa kịp phát ra đã nhanh chóng bị Sở Vận Họa phủ mòi nuốt trọn.

Giản Yên không cam chịu cắn mạnh một cái, người kia bất ngờ bị đau nên đành phải rời khỏi môi cô.
“Anh sắp kết hôn rồi, Phùng cẩn Mai cũng ở chỗ này…”
“…Tại sao lại còn cố tình dây dưa với tôi?”
Lúc nói hết ra một lời này, nước mắt Giản Yên đã bắt đầu rơi xuống như mưa.
/zVậy theo ý em, chỉ cần tôi không kết hôn với cô ta nữa, là có thể làm em, đúng chứ?”
Giản Yên tròn mắt ngạc nhiên, căn bản là chẳng thể thốt lên lời.

Người này bình thản buông ra điều này như vậy, tựa như chuyện kia đối với anh ta chỉ cần một câu nói liền có thể định đoạt.
Dù cò yêu Sở Vận Hoa, đau lòng vì anh sắp
kết hôn.

Thế nhưng đâu có nghĩa cô mong muốn anh sẽ hủy hôn, mà nguyên nhân lại là vì chính mình.
Cô tuyệt đối không hề muốn một người đàn ông như vậy!
“Dù anh có kết hôn với Phùng cẩn Mai hay không thì có liên quan gì đến tôi chứ?”
Cô mím môi nhìn thẳng vào Sở Vận Hoa, dứt khoát nói thẳng cho anh biết hiện thực phũ phàng này.
“Sao lại không chú?” Sở Vận Hoa dùng một tay giữ gáy Giản Yên, ép cô sát lại thêm gần, đôi con người dần trở nên u ám.

“Ngủ với em rồi, tôi lại không muốn cô ta nữa thì phải làm sao đây?”
“Anh…!”
Niềm tin trong Giản Yên như bức tường thành mục nát đang dần dần sụp đổ.
“Thế nên hiện tại, tôi có làm em hay không, đâu có quan trọng nữa!”
Nhìn gương mặt đầm đìa nước mắt cùng ánh nhìn thất vọng của cô gái trong lòng, trái tim Sở Vận Hoa đau nhói như bị cắt ra thành từng mảnh.

Phải chẳng em đang nghĩ tôi là một thằng
đàn ông khốn nạn? Nếu như điều đó có thể khiến em ghi nhớ tôi rõ ràng một chút, tôi tình nguyện không cần giải thích.

“Nhất định đêm nay em không thể rời đi!”
Sở Vận Hoa dứt lời liền cúi xuống ôm lấy Giản Yên, nhẹ nhàng nhấc bổng cô lên rồi nhanh chóng đi tới sofa ở giữa phòng.

Anh đặt cô xuống fôỉ chậm rãi cởi cúc, kéo khóa quần của mình.

“Tôi nhớ lần trước em rất thích mấy tư thế trên qhế sofa nàv!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui