Giản Yên thật rất muốn mở miệng chửi thề! Con m* nó, lần đầu tiên của cô bị anh ta dày vò đến sức cùng lực kiệt, bây giờ nghĩ lại vẫn còn thấy sợ hãi đây này.
Cô đang mang thai, thân thể càng không thể chịu đựng được!
Giản Yên nghĩ tới đã cảm thấy mất hồn mất vía.
Cô cuống quýt đứng dậy bỏ chạy, gấp gápđến phát khóc:.
“Tôi đã nói là không thể được mà!”
Lần này, mặc kệ bộ dạng xấu xí đến mức nào, cô chính là khóc thành tiếng, âm thanh nức nở vang lên như một đứa trẻ.
Sở Vận Hoa dê dàng tóm được người lại, giọng nói bắt đầu trầm xuống:
“Đừng cố ý trêu trọc lòng kiên nhẫn của tôi!”
“Kiên nhẫn của anh là cái thá gì chú?”
Giản Yên vung mạnh tay thoát khỏi Sở Vận Hoa.
Lần này cô không chạy trốn nữa mà trực tiếp đứng trước mặt anh ta, gào lên trong nước mắt:
“Thân thể tôi không còn giống như mấy
tháng trước, không thể giúp anh thỏa mãn nhu cầu của bản thân đâu! Cho nên hãy buông tha cho tôi đi!”
Trong trí nhớ của Sở Vận Hoa, dáng vẻ từ chối, chống đối anh của Giản Yên đã trở nên vô cùng quen thuộc.
Thế nhưng gay gắt đến mức này thì chắc hẳn chính là lần đầu tiên.
Tròng mắt anh khẽ nheo lại, trọng tâm đều chú ý đến mấy từ “thân thể tôi không còn như mấy tháng trước” cô vừa thốt lên, nghỉ hoặc mở miệng:
“Sức khỏe của em hiện đang không ổn sao?”
Giản Yên ngồi thụp xuống sofa, gắt gao ôm chặt lây bụng, giọng nói nức nở đứt quãng.
“Đừng… động… vào tôi.
Chỗ này… sẽ không… chịu… nổi… mất!”
Sở Vận Hoa ngẩn người, cúi nhìn bộ dáng khóc đến thương tâm của cô gái trước mặt, bỗng dưng anh cảm thấy vô cùng hoang mang:
“Em đau chỗ nào? Tôi gọi bác sĩ tới khám cho em!”
Sở Vận Hoa vừa dứt lời liền bắt đầu ngó nghiêng muốn tìm điện thoại.
Ban nãy Giản Yên nôn như vậy, chẳng phải chỉ là do không ngửi
nổi mùi thuốc lá thôi sao?
“Không!”
Giản Yên lập tức lắc đầu như giã tỏi, thái độ cương quyết hơn lúc trước vài phần.
Khám chữa gì chứ? Cô đang muốn giấu còn không được, ai lại rỗi hơi đỉ vạch áo cho người xem lưng!
“Đừng ngoan cố nữa!” Sở Vận Hoa bất lực thở dài.
“Có thể em sẽ không tin.
Thế nhưng đối với tôi, em vô cùng quan trọng!”
Chỉ vì muốn dây dưa với Giản Yên mà anh chấp nhận vứt hết tất cả liêm sỉ, nóng vội kéo cô lên giường.
Như thế cũng đồng nghĩa với việc anh sẽ giả mù, bỏ qua cảm xúc của cô.
Mọi chuyện cứ thế diễn ra theo kế hoạch, thế nhưng giữa đường vướng phải nút thắt này lại hoàn toàn nằm ngoài dự liệu.
Thân thể của Giản Yên thực sự có vấn đề? Nếu như là đến kỳ thì chắc chắn không phải.
Chẳng lẽ…
Não bộ Sở Vận Hoa bỗng nãy ra một suy nghĩ vô cùng khó tin.
Thâu tóm lại tất cả các chỉ tiết, từ chuyện Giản Yên gầy hẳn đỉ so với mốc thời gian hai người gặp lại.
Rồi bộ dạng suy yếu của cô khi ngả vào lòng anh trong phòng vệ
sinh.
Giờ khắc này còn kiên quyết không cho anh động vào, nói anh hãy buông tha cho cô ấy, giống như muốn cương quyết đoạn tuyệt với anh vậy.
Ý nghĩa đó vừa le lói đã nhanh chóng bị Sở Vận Hoa đập vỡ ngay từ trong trứng nước.
Anh đúng là điên rồi!
Sở Vận Hoa bước tới nắm lấy vai Giản Yên, bàn tay cũng bất giác run rẩy:
“Qua giường nằm đi! Bác sĩ sẽ đến nhanh thôi!”
“Không!”
Giản Yên vội vàng quỳ xuống, cố gắng nắm chặt lấy ống quần Sở Vận Hoa.
Cô ngước đôi mắt sưng đỏ lên nhìn anh, thanh âm khàn đặc thốt lên trong hoảng loạn:
“Xin anh! Tôi đã khám rồi! Cũng đã có kết quả! Thế nên anh đừng gọi bác sĩ tới nữa! Có được không?”
Sở Vận Hoa sững sờ nhìn cô gái đang quỳ sụp dưới đất, sắc mặt ngày càng kém đi.
Cô lúc này hệt như đứa cháu họ của anh khi biết mình sắp bị đưa vào bệnh viện.
Con nhóc đó khóc lóc thảm thiết, tìm đủ mọi lý do để hoà hoãn chỉ vì nó rất sợ đau.
Mà chả cần kể đến con bé.
Như ông nội của anh, dù cho ông sắp gần đất xa trời nhưng căn bệnh nan y quái ác đã khiến ông sinh ra ác cảm đối với một nơi được gọi là bệnh viện và bác sĩ.
Giản Yên lúc này, so với việc sẽ bị anh đè xuống thì phản ứng của cô lại càng ác liệt hơn.
Sở Vận Hoa chống hai đầu gối chân xuống dưới sàn nhà.
Hai tay anh nắm lấy bờ vai gầy đang không ngừng run rẩy của cô gái đối diện, cố gắng dùng giọng nói dịu dàng hết mức có thể trấn an cô:
“Vậy không gọi nữa!”
“Nhưng phải cho tôi biết, em đau, khó chịu ở chỗ nào?”
Thái độ thay đổi chớp nhoáng của Sở Vận Hoa khiến Giản Yên thoáng chút ngỡ ngàng.
Nhưng rất nhanh cô liền hiểu rằng, người này làm tất cả mọi thứ chỉ vì muốn biết được bí mật của cô.
Thế nên, đáp lại anh ta vẫn chỉ là những cái lắc đầu cùng những giọt nước mắt mặn đắng, nóng hổi.
Rốt cuộc, kiên nhẫn mà Sở Vận Hoa cố gắng chống đỡ cuối cùng cũng bị sự nóng vội
chế ngự.
Mạnh mẽ dùng sức siết chặt lấy vai Giản Yên, anh gần như là gầm lên, đem theo tất cả sự phẫn nộ, đè nén trút hết ra ngoài.
“Con m* nó! Đâu phải bệnh hiểm nghèo, em có cần thiết phải cố chấp vậy khônq?”.