Hẹn Ước - Lisa Kleypas

Chance trao cho nàng một nụ cười xấu xa, thứ anh ta luôn dùng để phù phép trên con đường để đạt được bất cứ thứ gì mà anh ta muốn. Sự có mặt ấn tượng của anh ta, quá đen tối một cách tao nhã, dường như đã lấp đầy cả căn phòng. "Anh muốn nói chuyện với em."
"Qúa muộn rồi," nàng nói trong tông giọng thấp. "Trước kia tôi có thể sẽ thích thú với những gì anh cần phải nói – giờ thì không còn nữa."
Anh ta cười nhẹ. "Đừng tức giận với anh nữa, bé cưng à. Em có đủ mọi quyền để buồn vì những hành vi trong quá khứ của anh, nhưng anh xứng đáng với một cơ hội được giải thích..."
"Anh chả xứng đáng với cái thá gì cả," nàng dữ dội nói. "Và tôi không cho một tí giá trị nào cho những lời giải thích của anh đâu."
"Không sao?" anh ta mỉm cười lần nữa, ánh mắt anh ta dường như đã khiến hơi thở của nàng trở nên bối rối, và nét ửng hồng dần lan trên gương mặt nàng. "Em không hề hờ hững với anh, Lidian, mặc dù em đã cố gắng rất nhiều để thuyết phục bản thân em về điều đó."
"Anh nói phải," nàng nói, đôi mắt nàng sáng rỡ. "Tôi không hề thờ ơ. Tôi căm thù anh bởi những gì anh đã lấy đi khỏi tôi."
Anh ta biểu lộ ra ngay tức khắc cái giật mình. "Anh đã lấy đi thứ gì, xin em cứ nói?"
Nàng lắc đầu, từ chối giải thích. "Chỉ cần tránh xa tôi ra thôi. Tôi muốn sẽ không bao giờ phải gặp anh thêm nữa."
"Làm sao em có thể nói như thế? Em không nhớ những điều chúng ta đã chia sẻ sao? Chúng ta yêu nhau mà, Lidian."
"Tôi đã nghĩ vậy," nàng đáp, chùi đi giọt nước mắt nóng bỏng bất chợt lăn xuống gò má nàng. "Nhưng có vẻ như cả hai chúng ta đều yêu anh."
Anh ta gây một tiếng động nhẹ và di chuyển về phía trước, có ý định an ủi nàng. Lidian bước lùi lại, gần như vấp chân lên chiếc giỏ lớn đựng những cuộn chỉ. "Tránh xa tôi ra!"
"Hãy để anh nhắc em nhớ lại cảm giác giữa chúng ta thế nào, rồi chúng ta sẽ nói chuyện. Bước vào vòng tay anh đi cưng." Anh ta dừng lại, dù sao đi nữa, khi anh ta thấy vẻ thay đổi trên gương mặt nàng và nhận ra nàng đang nhìn chăm chăm qua vai anh ta vào ai đó vừa mới đến.
Nếu nàng không quá rối loạn đến thế, Lidian có thể đã phá lên cười vào cái cách Chance xoay mòng mòng để thấy Eric De Gray đang đứng ở đây. Một cách vô ích Chance cố gắng đuổi anh ra. "De Gray," anh ta nói với cái giọng dễ chịu, đàn ông–với–với nhau, "như anh có thể thấy, anh vừa tình cờ xen vào một cảnh tượng riêng tư. Nếu anh không phiền rời đi..."
"Cút ra," Eric nói, gương mặt anh sắt lại như một lưỡi gươm.
Miệng của Chance trễ xuống vì sốc. "Anh không hiểu..."
"Ra," Eric lặp lại, nhìn trừng trừng vào anh ta mà không chớp mắt.
Hoàn toàn mất hết can đảm, Chance bắt đầu một lời phản đối khác và ném một ánh nhìn hoang mang về phía Lidian. Nàng quay đi khỏi anh ta, chùi hai má ướt đẫm của nàng. Nàng nghe thấy tiếng bước chân anh ta bỏ đi, tiếng lách cách của chốt cửa khi cánh cửa được đóng lại. Nàng chưa bao giờ từng cảm thấy hoàn toàn quá thất bại đến thế, quá mệt mỏi đến thế. Có lẽ sau đó nàng sẽ xấu hổ khi nhớ lại Eric De Gray đã chứng kiến cái cảnh tượng đáng xấu hổ này, nhưng lúc này đây nàng tê cóng. Với một tiếng thở dài run run, nàng nhìn lên Eric. "Cảm ơn anh," nàng thì thầm. "Nếu anh không phiền, tôi muốn được ở một mình trong vài phút."
Thật kỳ quặc, anh dường như giận dữ với nàng. "Đồ ngốc," anh thô lỗ nói, lờ đi yêu cầu của nàng. "Em biết thừa hắn ta là một thằng khốn vô dụng. Tại sao em không thể bỏ hắn?"
Lidian nhìn chằm chằm vào anh qua rèm mi ướt đẫm. "Chance đến với tôi đúng lúc tôi dễ bị tổn thương nhất. Anh ta đã dệt lên đủ kiểu những giấc mơ đẹp đẽ, và khiến tôi tin vào chúng. Và khi anh ta bỏ tôi, tất cả mọi thứ đều khô héo, và những gì còn sót lại ít hơn nhiều những thứ tôi có trước đây. Giờ tôi không còn tin vào óc phán đoán của bản thân tôi nữa." Nàng cố gắng giữ cho hàm của mình khỏi run rẩy và thất bại. "Tôi không biết tình yêu là cái gì nữa... Tôi đã nghĩ rằng tôi biết, và tôi đã sai. Tất cả những gì tôi chắc chắn là tôi không muốn đau khổ thêm một lần nào nữa."
"Tất cả mọi người đều đau khổ, dù sớm hay muộn. Em không thể cứ đầy đọa bản thân vì em đã để một gã đàn ông phá hủy tất cả niềm tin của em được." Khi Lidian quay khỏi anh, Eric ngăn nàng. Anh đủ gần đến mức hơi thở ấm áp của anh chạm vào thái dương nàng, và nàng cảm nhận được sức mạnh khủng khiếp từ cái ôm nghiến chặt của anh. "Em không biết anh muốn quyến rũ em đến mức nào đâu," anh nói, giọng anh trầm và dữ tợn. "Anh có thể khiến em cảm nhận được những điều em chưa từng mơ đến... anh có thể khiến em quên đi tất cả mọi thứ ngoại trừ sự thăng hoa em cảm nhận được trong vòng tay anh. Nhưng anh sẽ không lợi dụng em. Điều đó sẽ khiến anh chẳng tốt đẹp gì hơn Spencer. Em sẽ phải đến với anh, Lidian, khi em cuối cùng cũng từ bỏ những ảo ảnh của em và quyết định điều mà em mong muốn."
Nàng giật lại trong khó chịu. "Không cần phải nói với tôi cứ như tôi là một đứa trẻ thế!"
"Em vẫn còn là một đứa trẻ, trong rất nhiều mặt. Nhưng điều đó không thể ngăn anh ngừng yêu em." oaaaaaaaa...
Trí óc nàng trở nên trống rỗng, và đôi môi nàng hé ra trong sửng sốt không lời.
Eric nhìn đau đáu vào gương mặt không thể nắm bắt của nàng. "Anh đã có cảm giác đó từ giây phút chúng ta gặp nhau. Anh yêu em vì vẻ đẹp của em, trí thông minh của em, tính ương bướng của em, cái cách em chăm lo cho mẹ em và trang viên, và gồng vai gánh vác trách nhiệm mà bất cứ cô gái nào khác cũng sẽ tránh xa khỏi nó. Anh yêu em vì tất cả những lý do ấy – và hàng nghìn lý do khác nữa mà anh vẫn chưa tìm ra hết được." Miệng anh nhăn lại trong sự nhạo báng bản thân. "Anh sẽ bị nguyền rủa nếu anh đứng bên em và giương mắt nhìn em siết chặt hai bàn tay vì một kẻ như Spencer. Hắn chẳng có gì tốt đẹp – và em biết điều đó rõ hơn ai hết. Đã đến lúc thành thật với bản thân mình, và với anh rồi."
Vẫn còn mơ hồ và phòng thủ, Lidian cố gắng vật lộn để trả lời, nhưng Eric đã với tay ra và chạm những ngón tay của anh lên đôi môi nàng. Cử chỉ đó có thể dịu dàng, ngoại trừ gương mặt anh tối lại vì nôn nóng. "Anh không thể ở đây một mình với em," anh càu nhàu. "Kiềm chế của bản thân anh đã đi đến giới hạn rồi."
"Đợi đã," nàng thì thào, nhưng anh đã hướng thẳng về phía cửa.
Ngay lúc đó Dollie lao vào trong căn phòng. "Lidian, cậu làm gì mà lâu thế? Mình vừa đến từ phòng trẻ, và..." Cô ngừng lại đột ngột trước cảnh tượng không mong chờ của anh trai cô. "Eric, tại sao anh lại ở đây? Anh quyết định tham gia với bọn em..." Giọng của cô nhỏ dần khi anh trai cô thình lình quay đi và cào tay qua mái tóc. "Ôi, trời ơi," Dollie phàn nàn, cảm thấy hình như có sự căng thẳng đang bao trùm giữa họ. "Em hy vọng là hai người vẫn chưa cãi nhau."
Lidian cố ép bản thân nàng mỉm cười, mặc dù gương mặt nàng có cảm giác cứng ngắc với sự gắng sức. "Mình thích gọi nó là 'cuộc thảo luận hăng say' hơn. Chúng ta sẽ tiếp tục tìm kiếm chiếc vòng ngọc lục bảo chứ?"
"Không cần thiết đâu," Dollie trả lời. "Cuộc truy lùng kho báu kết thúc rồi."
"Họ đã rung chiếc chuông bạc rồi à?"
"Chưa... nhưng họ sẽ." Dollie hân hoan giơ cổ tay lên, trên đó lấp lánh sắc màu lộng lẫy. Chiếc vòng ngọc lục bảo, hơi quá cầu kì so với một cô gái ở độ tuổi của Dollie, được cài quanh cổ tay cô. "Mình tìm thấy nó trong phòng trẻ, ở gần con búp bê nhỏ thứ tư trong nôi." Cô ngừng lại và hỏi tràn trề hy vọng. "Anh có nghĩ Mama sẽ để em đeo nó không?"
Eric liếc nhìn chiếc vòng. "Có lẽ khi em hai lăm tuổi," anh khô khan nói.
"Mình xuống tầng dưới và loan báo chiến thắng của em đi thôi," Dollie la lên, nắm lấy cánh tay của Eric. "Đi nào, Lidian!"
Lidian lắc đầu. "Mình sẽ xuống với cậu sau. Mình thích được yên tĩnh trong một lát để sắp xếp lại những suy nghĩ của mình."
Dollie bắt đầu định thuyết phục, nhưng Eric đã đẩy cô ra khỏi phòng mà không hề nhìn lại. "Có chuyện gì..." đến từ giọng nói yếu ớt của Dollie, nhỏ dần khi họ đi xa.
Lidian đưa tay nắm lấy phần gờ của cánh cửa, rồi đóng lại một cách cẩn thận. Nàng bước vô định quanh căn phòng nhỏ, tâm trí nàng hỗn loạn. Eric De Gray đã nói rằng anh yêu nàng. Nàng có cảm nhận được một niềm phấn khởi, nhưng nó nhanh chóng bị nỗi sợ hãi áp đảo.
Nàng đã sợ hãi từ khi Chance rời bỏ nàng – sợ rằng anh ta không hề yêu nàng và có lẽ nàng không hề xứng đáng để được yêu. Để mạo hiểm trái tim của nàng lần nữa và đối mặt với khả năng gặp phải nhiều đau đớn và chối bỏ hơn... ý nghĩ đó khiến nàng có cảm giác như thể nàng đang đứng chênh vênh trên một gờ đá, sẵn sàng để nhảy xuống khoảng không vô tận phía dưới. Lần đầu tiên nàng thừa nhận rằng tình yêu không che dấu của nàng dành cho Chance đã trở thành lời bào chữa hết thảy cho lần này để bảo vệ bản thân nàng khỏi tan vỡ trái tim. Nhưng nàng không thể để nỗi sợ hãi khiến nàng què quặt mãi mãi.
Lidian ngồi bên chiếc bàn may nhỏ và nhặt lên một cuộn chỉ rỗng, lăn tròn hình trụ bằng gỗ giữa đôi bàn tay nàng. Khi Eric ôm nàng vài phút trước, anh đã suýt chút nữa nghiền nát nàng trong vòng tay anh. Gáy của nàng gai lên trong kích động. Nàng đã muốn anh hôn nàng, đòi hỏi và chiếm hữu nàng với sự đam mê nàng nhớ lại lúc trước. Chất gỗ trở nên ẩm hơn giữa hai lòng bàn tay nàng, và nàng tỏa nhiệt từ từ, nhận ra nàng đang nín thở. Là điều tự nhiên khi nàng cảm thấy được một lực hút với anh. Anh là người đàn ông đẹp trai không cưỡng nổi. Nhưng cảm giác của nàng về anh sâu sắc hơn thế rất nhiều.
Nàng đã trông thấy anh bảo vệ và thương yêu gia đình anh và tất cả mọi người đều tin cậy vào anh thế nào. Anh không phải một người đàn ông nhận trách nhiệm một cách hời hợt, và anh dâng hiến dữ dội và hết mình với những người mà anh yêu. Nàng nhớ cái cách anh đã cứu nguy cho nàng cái đêm nàng đến câu lạc bộ Craven, và cái cách anh đã biến một trải nghiệm tăm tối thành một chuyến phiêu lưu tỏa sáng thế nào. Tôi sẽ không bao giờ hứa những lời mà tôi không thể giữ, anh đã nói với nàng như vậy, và nàng biết bằng cả trái tim rằng đó là sự thật. Hai nắm tay của Lidian siết lại quanh ống chỉ khi một cảm giác gấp rút quét qua nàng. Nàng không nên để anh bỏ đi ngay lúc này. Nàng muốn được ở với anh, và nói với anh... nói với anh điều gì?
Nàng nâng bàn tay lên mái tóc nàng và chải mượt nó trong một động tác quẫn trí, nhét một lọn tóc tuột ra vào sau tai nàng. Trong cùng một lúc tất cả mọi thứ trở nên rõ ràng, như thể nàng đã nhìn chằm chằm vào bề mặt lay động của một chiếc ao và bất chợt nó trở nên tĩnh mịch và phẳng lặng. Nàng muốn nói với Eric sự thật: rằng nàng đã mơ về anh vào ban đêm, và gần đây những ý nghĩ về anh đã chiếm giữ mọi giây phút trôi qua của nàng. Nàng muốn biết tất cả những bí mật của anh và nói với anh tất cả những điều thầm kín của nàng. Đôi mắt nàng mở lớn, và cuộn chỉ lăn khỏi bàn tay nàng. Nàng yêu anh – và điều đó khiến cho tất cả mọi thứ nàng từng cảm nhận về Chance dường như mịt mù và phù du như bóng tối. Làm sao nàng có thể không trông thấy điều đó trước đây?
Nàng đứng bật dậy, tuyệt vọng tìm muốn kiếm Eric và khiến anh hiểu được cảm giác của nàng thế nào. "Làm ơn, đừng để anh ấy đã ra đi mất rồi," nàng thì thầm lời cầu nguyện ngắn gọn, nhanh chóng ra khỏi căn phòng.
Chiếc vòng tay bằng ngọc lục bảo được phô ra cho tất cả mọi người trầm trồ, và trí thông minh của Dollie đã được tán dương cho đến khi cô trở nên đỏ rực vì sự xấu hổ rất đáng hài lòng. Âm nhạc vang lên từ phía dàn nhạc trong phòng khiêu vũ bắt đầu lan khắp không gian, và gia đình Blasedale tiến lên với một điệu van khoan thai, mời những vị khách gia nhập với họ. Không nhìn thấy bóng dáng của Lidian, Eric quyết định dứt khoát rằng anh nên ra về. Anh không còn lòng dạ nào mà đối mặt với cả buổi tối còn lại, trong khi Lidian cuối cùng đã quyết định lảng tránh anh.
Eric phái một người hầu đi lấy mũ và áo khoác ngoài cho anh, và một người khác đi gọi xe ngựa của anh. Không chậm trễ anh chuyển những lời chúc tốt đẹp của anh tới quý ngài và quý bà Blasedale, nói với họ rằng anh có một cuộc hẹn khác đã hứa tham gia. Họ ra chiều thất vọng, cố gắng thuyết phục anh ở lại, nhưng anh từ chối với một nụ cười tiếc nuối. Anh bước ra khỏi lối vào sảnh lớn, đặt chiếc mũ đen tuyền lên đầu, và nâng vai để mặc vào chiếc áo khoác ngoài.
Cơn gió lạnh tạt thẳng vào khuôn mặt anh khi người gác cửa mở cánh cửa nặng nề phía trước. Eric bước ra ngoài và nghĩ rằng anh đã nghe một giọng nói êm dịu đằng sau anh.
"Thưa ngài."
Anh kinh ngạc khi phát hiện ra rằng Lidian đã theo anh, chỉ mặc mỗi chiếc váy lụa của nàng. Nàng bảo người gác cửa đóng cánh cửa lại và ôm hai cánh tay quanh mình khi nàng nhìn đăm đăm vào Eric. Đôi mắt đen của nàng tỏa sáng trên gương mặt xanh xao. Nàng dường như đang bồn chồn và nín thở, như thể điều gì đó sẽ lấy đi tất cả những ý chí của nàng để khiến nàng giữ lại tất cả những từ ngữ đang cuồn cuộn trong nàng.
"Chuyện gì thế?" anh hỏi, tiến lại phía nàng.
"Em phải nói chuyện với anh ngay bây giờ." Nàng đặt bàn tay lên cánh tay anh, những ngón tay của nàng bấu chặt vào áo choàng của anh. "Xin anh, hãy mang em đi với anh."
Ý tưởng này là không thể tưởng tượng nổi. Thanh danh của nàng sẽ là những mảnh vụn tả tơi trước khi đêm nay qua đi. Nàng phải đã tuyệt vọng mới có thể đưa ra một lời gợi ý như vậy. "Ngày mai anh sẽ đến thăm em ở nhà De Gray," anh nói, cố gắng đẩy nàng quay trở lại vào trong.
Lidian cự lại, lắc đầu và rùng mình khi một cơn gió mạnh thốc qua chiếc váy của nàng. "Gia đình chúng ta sẽ ở đó – họ sẽ không để chúng ta nói chuyện một mình đâu."
Eric cân nhắc những cơ hội của anh để tìm một nơi riêng tư khác bên trong dinh thự Blasedale và nhận ra điều đó cũng gần như không thể.
"Xe ngựa của anh," Lidian nảy ra trong khi anh cởi chiếc áo khoác ngoài và choàng nó lên quanh bờ vai của nàng.
"Không. Nếu ai trông thấy em vào xe ngựa với anh..."
"Em không quan tâm." Giọng nàng bình tĩnh nhưng ương ngạnh.
Anh thầm rủa. Họ càng đứng ngoài này tranh luận lâu hơn, thì cơ hội bị bắt gặp của họ càng lớn hơn. "Năm phút," anh cuối cùng cũng nói. "Rồi em sẽ trở lại bên trong và gia nhập cùng những người khác."
Nàng gật đầu, hai hàm răng va lập cập, anh dẫn nàng nhanh chóng lao như bay xuống những bậc thang và vào trong phần bóng tối đen đặc trong chiếc xe ngựa của anh. Vẻ mặt của người mã phu điềm tĩnh khi anh ta đóng cánh cửa nhỏ lại phía sau họ. Trong xe cũng lạnh, nhưng ít nhất hai người cũng được che chắn khỏi những cơn gió ù ù thổi phía bên ngoài.
"Nào," anh càu nhàu, ngồi đối diện với nàng, "cái điều cần kíp chiết tiệt gì khiến em sẵn lòng mạo hiểm thanh danh của em thế hả?"
"Anh đã đúng về Chance," nàng dịu dàng nói. "Anh ta là một tên vô lại, và em không bao giờ nên đặt lòng tin của em vào anh ta. Sau khi em mất cha và tiếp đó là Chance, em cảm giác như tất cả những người đàn ông em yêu bằng cách nào đó sẽ trượt ra xa khỏi em. Em không muốn mất thêm bất cứ một ai nữa, và bởi vậy em đã cố gắng bảo vệ bản thân em. Nhưng giờ em không có cơ hội nào nữa – em phải chấp nhận rủi ro hoặc em sẽ mất anh." Nàng ngưng lại, dồn tất cả can đảm để nói với anh sự thật. "Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, em đã bắt đầu yêu anh. Em đã không muốn thừa nhận nó... và em không nhận ra em quan tâm sâu sắc đến nhường nào cho đến tối nay." Đôi mắt nàng rực rỡ, và miệng nàng run rẩy. "Em yêu anh," nàng lặp lại. "Anh là tất cả mọi thứ mà em hằng mong muốn."
Eric khao khát muốn tin nàng, nhưng lòng kiêu hãnh và tính cẩn trọng đã giữ anh lại. "Em không thể chắc chắn về điều đó. Vào lúc em không biết điều gì là thực và điều gì không thực."
Nàng trượt vào khoảng trống bên cạnh anh, một bàn tay nhỏ, đeo găng ôm quanh phần gờ góc cạnh của quai hàm anh. Nàng nghiêng lại gần hơn, đôi môi mềm mại, kiếm tìm của nàng ấn lên môi anh. "Điều này có thật không anh?" nàng thì thầm.
Eric nhắm mắt lại, chiến đấu với sức kiềm chế của bản thân. Ở một mình với nàng trong một không gian nhỏ bé, riêng tư thế này là một lời xác nhận nguy hiểm. Anh đặt đôi tay quanh eo nàng, định sẽ đẩy nàng ra. Ngay lúc đó chiếc áo khoác ngoài rơi xuống sàn với một tiếng thịch nặng nề, và cơ thể phủ lụa, mảnh dẻ của nàng đã ở trong vòng tay anh. Hình ảnh đôi bờ vai và chiếc cổ để trần của nàng đã mở khóa cho anh. Hơi thở anh tắc nghẽn và máu bắt đầu sôi lên như sấm dậy trong tai anh.
"Em yêu anh," Lidian lặp lại, hai cánh tay của nàng trượt quanh cổ anh. "Em sẽ khiến anh tin em... Eric..." Điều gì đó hoang dã và ngoại đạo tăng lên trong nàng: nhu cầu được chiếm hữu anh và gắn kết ý chí của anh với nàng. Như thể trong cơn mơ, nàng nhận ra nàng đang gạt chiếc mũ khỏi đầu anh cho đến khi nó rơi xuống sàn. Nàng hôn lên đỉnh đầu của anh, sống mũi anh, bề mặt nghiêng nghiêng của má anh, cho đến khi anh khẽ rên lên và cướp đọat đôi môi của nàng với anh. Anh cuồng cuồng hôn nàng, miệng anh rắn chắc và đòi hỏi, cả cơ thể to lớn của anh căng ra bên dưới nàng.
Môi anh trượt xuống cổ nàng, nếm náp làn da mịn như tơ và mạch đập nhanh, run rẩy của nàng. Những ngón tay của anh lùa vào bên dưới đường viền cổ áo, ôm lấy bầu ngực trần, tròn căng của nàng cho đến khi phần núm nhỏ mềm mại sít chặt lại trong lòng tay anh. Anh dường như rất thích tiếng rên nho nhỏ phát ra từ cổ họng nàng, anh kéo miệng anh trở lại với miệng nàng, lưỡi anh trượt qua, hòa vào với lưỡi nàng trong những cử động đầy cảm xúc và nóng bỏng.
Lidian thở dốc khi anh chỉnh cho nàng tựa vào phần nam tính cứng cáp của anh, cho đến khi phần nam tính đó ép một cách thân mật lên cơ thể nàng. Khoái cảm nhức nhối leo thang nhanh chóng, nàng rùng mình và đúc bản thân sát lại chặt hơn với anh, cho đến khi Eric rên lên và dứt miệng anh ra khỏi miệng nàng. "Lidian," anh cố gắng nói, kể cả khi đôi bàn tay anh chuyển động trên lưng và hông nàng, "anh không thể lấy nhiều hơn thế."
Nhìn chăm chú lên anh, nàng dám chải lại một vài lọn tóc rớt xuống trán anh. Gương mặt anh căng thẳng, đôi mắt tối lại và sáng lên với niềm khao khát. "Anh giờ hẳn phải tin em rồi," nàng nói, giọng nàng nghe như hơi sâu lắng hơn lúc thường.
Miệng anh nhăn nhó mím lại. "Anh đang bắt đầu," anh thừa nhận.
Nàng tựa đầu lên ngực anh, lắng nghe những tiếng đập dữ dội và đều đều từ trái tim anh. "Thế ngài có định cầu hôn tôi không thế, thưa ngài?"
"Không phải tối nay."
"Em sẽ đồng ý, nếu anh làm thế."
Eric đột ngột bật cười và hôn lên phần hõm dưới tai nàng. "Cô bé sốt ruột. Em không thể chấp nhận trước khi anh cầu hôn được."
"Khi nào?" nàng dai dẳng.
Anh nâng cằm nàng lên và nhìn chăm chăm vào gương mặt đỏ hồng của nàng, đôi mắt anh lấp lánh với niềm vui thích. "Khi anh tin chắc rằng em đã chắc chắn về những điều em mong muốn."
"Em đã nói với anh..."
Anh khiến nàng im lặng với một nụ hôn ngắn và với tay xuống để choàng chiếc áo khoác trở lại trên người nàng. "Em phải quay trở lại buổi vũ hội," anh làu bàu. "Với một chút may mắn, bọn họ sẽ không để ý thấy sự vắng mặt của em."
Elizabeth Acland được lấp đầy với niềm hứng khởi khi bà, Lidian và gia đình De Gray quay trở lại ngôi nhà sau buổi vũ hội của nhà Blasedale. Khi Elizabeth lần đầu tiên để ý thấy sự xuất hiện đáng ghê tởm của Chance Spencer ở buổi hội họp, bà đã phát ốm với sự kinh hãi cho rằng hắn ta sẽ bám dính lấy Lidian và độc chiếm sự quan tâm của con gái bà trọn vẹn cả buổi tối. Nhưng Lidian dường như hoàn toàn không thèm để tâm đến hắn ta, và con bà cũng không hề chia sẻ với hắn một bản nhạc cùng nhau. Có lẽ cuối cùng Lidian đã xong chuyện với Chance và đủ trưởng thành để không bị lừa dối bởi sức hấp dẫn trơn như mỡ của hắn nữa. Và nếu có xảy ra trường hợp đó đi chăng nữa, thì có lẽ Lidian sẽ trông thấy ở Eric De Gray trong một nguồn sáng mới.
Qúa kích thích và thao thức để có thể ngủ yên, Elizabeth đi xuống cầu thang sau khi những người khác đều đã đi nghỉ. Bà quyết định sẽ uống một tách sherry và kín đáo suy ngẫm về những thay đổi bà trông thấy ở con gái bà. Niềm mong mỏi lớn lao nhất của bà là Lidian sẽ tìm thấy một người đàn ông tốt để kết hôn và có gia đình của riêng con bé một ngày nào đó. Thận trọng bà bước vào trong thư viện và hài hòng khi phát hiện ra vẫn còn một chút than đá cháy bập bùng trong lò sưởi.
Lại gần tủ búp phê, bà rót một cốc nhỏ rượu sherry và bước đến sưởi ấm mình trước ngọn lửa. Thở dài thỏa mãn và cô đơn, và nhìn lên trần nhà và nâng chiếc cốc của bà lên chúc mừng. "Em có cảm giác rồi mọi thứ sẽ ổn, John à," bà nói êm ả. "Lidian đã chín chắn và trở thành một người phụ nữ trẻ khôn ngoan và xinh đẹp. Anh sẽ rất tự hào đấy, anh yêu ạ."
"Chắc chắn anh ta sẽ rất tự hào." Một giọng nói cất lên từ trong bóng tối làm bà giật nảy. Elizabeth nhanh chóng quay phắt lại, rượu sherry sóng sánh khỏi chiếc cốc rơi xuống tấm thảm. Bà trông thấy dáng hình của Garrett De Gray ngồi trong một chiếc ghế bành lưng cao. Ông ta cầm cốc rượu brandy trong tay và nhắp chậm rãi.
Elizabeth trở nên đỏ bừng vì xấu hổ. "Ông dám theo dõi tôi như thế à!"
"Bất cứ thành viên nào trong gia đình cũng có thể nói với bà, rằng tôi đến đây tất cả các tối để kết thúc một ngày với rượu brandy."
"Ông uống quá nhiều rồi đấy."
"Phải," ông ta nói đều đều, và ngồi dậy khỏi chiếc ghế của ông ta để đón lấy chiếc cốc khỏi những ngón tay mất hết sinh lực của bà. "Cho phép tôi rót thêm rượu cho bà chứ, phu nhân Acland. Sherry phải không?"
"Không cần thiết nữa."
Ông ta lờ bà đi, bước lại gần chiếc tủ và rót rượu sherry từ một chiếc bình cổ thon bằng pha lê. "Giờ chúng ta đã trở thành một phần của chung một gia đình," ông ta lưu ý, "dường như việc đình chiến đã thành thủ tục mất rồi. Làm ơn ngồi đây với tôi và thưởng thức ngọn lửa đi."
"Tôi không muốn phá vỡ thói quen cá nhân của ngài, thưa ngài De Gray."
"Sẽ rất vui lòng với tôi khi chia sẻ sự bầu bạn của bà, thưa phu nhân. Mặc cho miệng lưỡi ghê gớm của bà, bà hơi bị khiến cho cảnh vật sinh động."
"Làm sao tôi có thể chống lại một lời tâng bốc như thế chứ?" Elizabeth hỏi khô khan, và chấp nhận cốc sherry từ ông ta. Bà ngồi xuống chiếc ghế ngay bên cạnh chiếc ghế của ông ta, nghiêm nghị sắp xếp lại tất cả những vạt váy của bà cho đến khi chúng hoàn hảo.
Garrett ngồi quan sát bà, nét mặt của ông ta không tài nào dò ra được. "Bà có thường xuyên nói chuyện với người chồng quá cố của bà không, thưa phu nhân?"
"Không, không thường xuyên lắm." Bà bắn về phía ông ta một ánh nhìn thách thức. "Dù sao đi nữa, tôi đôi khi thấy điều đó có thể an ủi phần nào."
"Có lẽ tôi cũng nên thử nói chuyện với Audrey vợ tôi." Ông ta cười nhẹ. "Mặc dù nếu cô ấy vẫn dõi theo tôi từ thiên đường trong hai năm qua, tôi ngờ rằng cô ấy sẽ cho tôi một bài giáo huấn ra trò."
"Tôi nghe nói bà ấy mất vì bệnh sốt phải không?"
Garrett gật đầu và uống một ngụm lớn brandy. "Còn chồng của bà?"
"Bệnh tim." Nàng ngừng lại và ngập ngừng thêm vào. "Tôi đã nghĩ tôi sẽ được già đi cùng với ông ấy. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ mất ông ấy ở tuổi đời sớm như vậy."
"Vâng." Đó là lần đầu tiên họ chia sẻ một ánh mắt thông hiểu, và Elizabeth nhận ra rằng Garrett De Gray có một đôi mắt đặc biệt, với màu đen đậm ánh cà phê. "Giờ con gái bà sẽ sớm được chăm sóc," ông ta nói chầm chậm, "bà đã hình dung về tương lai bà thế nào chưa thưa bà?"
"Dành phần đời còn lại trong thanh bình, ở vùng quê."
"Rất thú vị," ông ta lạnh nhạt bình luận, xoay xoay rượu brandy trong chiếc cốc của ông ta.
"Thế ngài định làm gì, thưa ngài? Lưu lại trong ngôi nhà của anh trai ngài cho đến cuối đời sao?"
Ông ta trông vừa lấy làm thích thú lại vừa khó chịu. "Không, cô bạn lưỡi ong chích bé nhỏ của tôi ạ. Tôi sẽ mua một ngôi nhà khi tôi sẵn sàng. Trong lúc này tôi khát khao được ở bên gia đình của Edgar."
Ngay lập tức Elizabeth cảm thấy hối tiếc vì lời bình luận sắc nhọn của bà. "Tôi không trách ông," bà nói. "Tôi chắc chắn rằng vô cùng khó khăn để sống một mình – và họ là những con người tuyệt vời, theo cách riêng của Edgar hay Julia cũng vậy."
Ông ta mỉm cười trước lời tuyên bố của bà. "Tôi rất vui được đề nghị bà một lời mời, thưa phu nhân."
Bà cứng người lại, tự hỏi lời mời của ông ta liệu có giống với lời đề nghị khiếm nhã ông ta đã mời chào bà khi lần đầu tiên bà đến gia đình De Gray này hay không.
"Bất cứ khi nào bà vui lòng," ông ta tiếp tục, "bà có lẽ nên ngồi với tôi ở đây để uống một tách rượu trước khi đi ngủ."
Elizabeth nghiêng đầu cảm ơn và kín đáo liếc nhìn ông ta qua thành chiếc cốc pha lê. "Có lẽ tôi sẽ tham gia với ông một tối nào đó... nếu ông nỗ lực trở nên dễ thương hơn."
"Tôi có thể làm thế," ông ta nói, và mỉm cười với bà – không phải bằng cái cách xấc láo ông ta thường thể hiện mà là với những nét thân thiện ánh lên trong đôi mắt ông ta.
Elizabeth ngạc nhiên với bản thân bằng cách chấp nhận lời mời của Garrett De Gray, không phải một mà tới vài lần, cho đến khi việc ngồi lại với ông ta đã trở thành một thói quen hàng đêm. Phần còn lại của gia đình không hề biết đến những cuộc gặp gỡ kín đáo của họ, và một thỏa thuận ngầm lập nên giữa hai người rằng họ sẽ tiếp tục giữ cho tình bạn mới nảy nở này trong vòng bí mật. Không hiểu sao những cuộc chuyện trò của họ đã chuyển từ những hồi tưởng về cuộc hôn nhân của hai người với Audrey và John thành những cuộc thảo luận mật thiết xa hơn nữa về tuổi thơ của họ, những cảm xúc cá nhân, những điều họ thích và những điều họ không thích.
Trong bóng tối tĩnh lặng, được chiếu sáng bởi ngọn lửa nhỏ duy nhất trong lò sưởi, đã trở nên dễ dàng với Elizabeth để bộc lộ những điều về bản thân bà mà bà chưa bao giờ thú nhận lúc ban ngày. Garrett cũng để lộ những điều tương tự, cho phép bà biết đến phần riêng tư trong người ông ta, vài điều mà chỉ một vài người mới có đặc quyền trông thấy. Ông ta vô cùng khác so với chồng bà. John lúc nào cũng là một quý ông, trầm tĩnh và tinh tế, với những bản tính hòa nhã nhất. Garrett, bằng việc so sánh, đã kể cho bà nghe những câu chuyện về quá khứ của ông ta, những câu chuyện rực rỡ sắc màu và thi thoảng có chút tục tĩu. Ông ta sở hữu nét đặc trưng đậm chất đàn ông phàm tục đã gợi trí tò mò nơi bà cũng nhiều như đã khiến bà choáng váng.
Elizabeth nhận ra bản thân bà đã thích thú những buổi thư giãn riêng tư đó quá nhiều. Hai đêm trước, dù sao đi nữa, bà đã quyết định sự thân mật của họ đã đi quá giới hạn. Bà đã trở nên hăng hái với mô tả của ông ta về Paris, thành phố bà luôn mơ được ghé thăm, đến mức bà đã kêu lên mà không kịp suy xét, "Ôi, tôi muốn được ngắm nhìn nó biết bao nhiêu!"
"Ngày nào đó tôi sẽ chỉ cho bà," ông ta đáp lại, rất là bình thản như thể đó là nơi có thể tìm thấy ở cuối con đường, thay vì ở trong một đất nước xa lạ. Cả đêm sau khi họ từ biệt, Elizabeth đã tự hỏi ý của ông ta là gì. Có phải ông ta đang ngấm ngầm cho rằng họ sẽ đi du ngoạn đến đó cùng nhau không? Làm sao ông ta có thể liệt bà vào cùng hạng với những người bạn khác giới lẳng lơ của ông ta? Một quả phụ khát tình – đó chắc chắn là điều ông ta nghĩ về bà. Hừm, bà không thể cho phép sự hiểu lầm như thế tiếp tục tiếp diễn. Tối hôm sau bà đã ở trong căn phòng của bà thay vì tham gia cuộc chuyện trò về đêm với ông ta, và trong nhiều giờ bà đã phải trằn trọc nằm dỗ giấc ngủ.
Sáng hôm sau bà gặp Garrett khi họ cùng hướng đến cầu thanh lớn để đi dùng bữa sáng. Bà đứng lại ngay lập tức khi bà trông thấy ông ta, cảm thấy lúng túng khủng khiếp.
"Phu nhân Acland," ông ta nói với vẻ mặt không đọc được. "Bà đã không tham gia với tôi tối qua."
Elizabeth đứng giữa hành lang và gượng trả lời. "Vâng, tôi... tôi có cảm giác cuộc trò chuyện vào lúc muộn của chúng ta đã trở nên hơi quá riêng tư. Thế nên tôi quyết định sẽ thôi không đến nữa."
Ông ta nhíu mày và nhìn chăm chăm vào bà trong một lúc lâu. "Tôi hiểu rồi."
Elizabeth cảm thấy cần phải giải thích thêm. "Tôi rất thích các cuộc bàn luận của chúng ta, thưa ngài. Thực ra thì tôi đã trông đợi nó hàng đêm, dù sao đi nữa..." bà ngừng lại, thầm hỏi làm sao để thanh minh cho đủ.
Ông ta bước lại gần hơn, làm bà giật mình bằng cách với lấy tay bà. Những ngón tay to lớn, ấm áp của ông ta siết lấy ngón tay bà khiến bà run lên một cách kì quặc. "Phu nhân Acland," ông ta trầm nói, "làm ơn hãy nói với tôi nếu bằng cách nào đó tôi đã xúc phạm đến bà."
"Không đâu, thật vậy đó," Elizabeth trả lời, bất ngờ thở khan. Lúc này ông ta đang đứng ngay bên cạnh bà, mùi hương của ông ta vương vấn quanh bà, làn da trắng mờ tương phản với sắc ngăm ngăm trên bàn tay của ông ta. Giọng ông ta trở nên dịu dàng khác thường, và dường như ông ta đã lựa chọn từng câu chữ vô cùng cẩn thận. "Hãy để tôi cam đoan với bà, thưa phu nhân, rằng tôi đặt bà ở vị trí đáng kính nhất. Tôi quý trọng tất cả những tâm sự của bà, những như tôi hy vọng bà quý trọng những tâm sự của tôi."
"Đương nhiên rồi," Elizabeth cố gắng nói, nâng ánh nhìn của bà lên gặp ông ta.
Đôi mắt ông ta sâu thăm thẳm và ấm áp. "Đừng cướp đi của tôi sự bầu bạn của bà, thưa phu nhân. Tôi sẽ nhớ vô chừng hình ảnh gương mặt bà vào cuối mỗi ngày mất thôi." :lol: 2 chú cháu nhà này...
Elizabeth đỏ mặt như một thiếu nữ mới tốt nghiệp trường nữ sinh. Bà gật khẽ đầu đồng ý với ông ta và bám lấy cánh tay ông ta khi ông ta đề nghị hộ tống bà đến phòng ăn sáng. Một ý nghĩ lóe lên trong tâm trí bà – liệu John có phản đối bà kết giao với một người đàn ông như thế này không? Không, bà dứt khoát, thoáng nhìn lên gương mặt nghiêng nghiêng mạnh mẽ của Garrett Ge Gray. John có lẽ còn quý ông ta. Garrett là một người đàn ông tốt, dù cho có hơi lỗ mãng và trực tính đi chăng nữa. Bên trong vẻ ngoài đó là một người tốt bụng và đáng tôn trọng: chính nỗi cô đơn đã khiến ông trở nên thô ráp như vậy.
Không lâu sau buổi vũ hội của nhà Blasedale, Lidian, Dollie và phần còn lại trong gia đình De Gray đã tham dự một buổi chèo thuyền và chuyến du ngoạn ngoài trời trên sông Thames, được tổ chức bởi những người bạn thân quen. Đó là một ngày mùa xuân rạng rỡ, cơn gió nhẹ thổi là là mặt nước và khiến những lá cờ treo trên thuyền rung lên một cách vui mắt. Những người phụ nữ ăn trưa với những lát thịt quay mỏng điểm thêm một chút sa lát trong khi rất nhiều những người đàn ông khác choán chỗ trên những con thuyền khác nhau trên mặt nước.
"Anh Eric, chú Garrett và Papa đâu rồi í nhỉ?" Dollie lơ đãng hỏi, đi thơ thẩn với Lidian qua một dãy những chiếc lều nhiều màu sắc như trong lễ hội. "Họ đã ở trên một trong số những con thuyền chưa nhỉ?"
Lidian lắc đầu. "Mình tin họ vẫn ở trên bờ, ở giữa nhóm thảo luận về các vấn đề chính trị ấy."
Dollie tạo một âm thanh chễ giễu. "Anh Eric đã từng kể với mình rằng khi những người đàn ông giả bộ đang bàn về các vấn đề chính chị, là họ thường nói về những người phụ nữ."
Lidian mỉm cười. "Mình không hề ngạc nhiên." Nàng nhìn thấy hình ảnh một hàng những người bắn cung phía sau những căn lều, và theo dõi khi một vài người phụ nữ thành thạo bắn mũi tên vào các tấm bia bằng cỏ khô.
"Cậu có muốn thử không?" Dollie hỏi, chú ý đến vẻ quan tâm của nàng. "Nó không khó như nó có vẻ thế đâu."
Trong nửa giờ tiếp theo hoặc hơn, Doliie cố gắng dạy cho Lidian kĩ năng bắn cung trong khi cả hai người không thể ngừng cười trước những mũi tên bay toán loạn của nàng. Sau khi bắn trượt tấm bia hết thảy các lần, Lidian đưa cây cung cho Dollie với một nụ cười nhăn nhó. "Mình tốt hơn là nên dừng bây giờ thôi, trước khi mình lỡ xiên phải ai đó." Nàng nâng bàn tay phủ lấy chiếc còi tí xíu mà nàng quyết định đeo nó quanh cổ từ ngày hôm đó. "Mình đeo thứ này để gặp may mắn, nhưng mình e là nó không được hữu hiệu cho lắm. Tạ ơn chúa vì bắn cung không phải là một kĩ năng mà phải cần dùng trong tất cả mọi ngày trong cuộc đời này."
"Dù vậy nó vui mà." Dollie khớp một mũi tên lên cây cung và cẩn thận ngắm. Vừa lúc đó có một quý ông trẻ đẹp trai lại gần cô, và Dollie đã trông thấy anh từ đuôi mắt của mình. Cô bắn mũi tên đi, chủ tâm để nó chệch xa tấm bia ngắm. "Ngài Bolton," cô e thẹn nói, "ngài có thể giúp tôi ngắm bắn được không? Tôi dường như không thể thành thạo việc này."
Lidian muốn cười phá lên. Dollie cực giỏi trò bắn cung và có thể bắn trúng hồng tâm bất cứ khi nào cô ấy muốn. "Mình tin rằng mình sẽ lại chỗ của mẹ mình," Lidian nói, mỉm cười khi nàng bước đi.
Băng qua phía sau một chiếc lều, nàng tận hưởng cơn gió mát thổi qua gương mặt và cổ họng nàng. Nàng mặc một chiếc váy len màu xanh và một chiếc áo choàng mỏng, mái tóc đen của nàng được cuốn và ghim lại phía sau gáy nàng.
"Lidian."
Nàng quay lại phía âm thanh phát ra từ giọng của một người đàn ông. Cho sự ngạc nhiên của nàng, nàng trông thấy Chance Spencer đang đứng ở đó. Hắn mặc bộ quần áo tối màu và một chiếc cravat bằng lụa màu đen với một chiếc kẹp trang trí bằng kim cương và vàng. Chiếc quần ống túm của hắn được may quá bó, phô bày cả một đống những cơ bắp đàn ông như một con công đực phô bày chùm lông đuôi của nó vậy.
Hai hàng lông mày của Lidian nhíu lại. "Anh đang làm gì ở đây?"
"Anh đến để gặp em," hắn ung dung nói.
Một nụ cười khinh miệt chạm trên môi nàng, và nàng bắt đầu bước vượt qua hắn ta mà không thèm nói một lời. Hắn tóm lấy cổ tay nàng trong một cái siết chặt. "Em không thể thực sự có ý định bước tránh khỏi anh," hắn nói. "Không khi tất cả đàn bà ở Luân Đôn này đều muốn anh."
Nàng lắc đầu sửng sốt trước sự vênh vanh của hắn ta và rút cổ tay nàng ra.
Hắn không chịu thả nàng. "Khá là ấn tượng," hắn nhận định, "khi chiếm được một gã mang họ De Gray. Với tất cả sự giàu có và địa vị xã hội mà một người đàn bà thèm muốn. Hắn có biết em là của anh trước rồi không, em yêu?"
"Tôi chưa bao giờ là của anh."
"Chuyện đó có thể chữa được," hắn đáp. Trước khi nàng có thể phản ứng, hắn đã lấy tay bịt mồm nàng và khóa cánh tay còn lại quanh eo nàng. Hắn lôi nàng đi với sự nhanh nhẹn đáng kinh ngạc trong khi nàng vùng vẫy để tự giải thoát mình. Chance kéo nàng vượt qua một hàng cây, ra khỏi tầm nhìn từ bữa tiệc chèo thuyền. Có một chiếc xe ngựa thuê đang đợi trên con đường gần đó. Lơ mơ Lidian nghĩ rằng nàng đã nghe thấy tiếng Dollie gọi tên nàng, nhưng đó có lẽ chỉ là một tiếng dội lại từ trái tim đang đập điên cuồng của nàng.
Không khách sao, Chance xô nàng vào trong chiếc xe ngựa và ra hiệu cho người đánh xe. Chiếc xe bắt đầu lắc lư và ngay lập tức chuyển động trên đường, mang nàng xa khỏi gia đình nàng và những người bạn. Đổ sập trên chiếc ghế đối diện Chance, Lidian thở hổn hển vì bị lăng nhục và sợ hãi. "Tại sao anh lại làm thế?"
Chance đang tự mãn muốn điên cả người. "Đơn giản thôi, em yêu," hắn điềm nhiên trả lời. "Anh muốn một cuộc đấu tay đôi với De Gray."
Nàng chăm chăm nhìn anh ta trong sự hoang mang. "T... tại sao?"
"Em hẳn phải nghe nói đến cái tiếng anh đang tạo cho mình ở Luân Đôn. Tất cả những người quan trọng đều nghe đến tên anh, nhưng anh vẫn chưa nhận được sự tôn trọng mà anh xứng đáng. Những gã đàn ông như De Gray nhìn qua mũi xuống anh và cười khinh bỉ rằng anh không có chỗ trong bọn họ. Thế nên, anh lập một kế hoạch để sửa lại nó."
"Bằng việc bắt cóc tôi à?"
"Chính xác. Khi đã lan rộng cái tin anh đã làm tổn hại đến em, De Gray sẽ thách đấu với anh. Anh đã trở nên rất giỏi với những thanh kiếm, em biết không. Anh đã học được kĩ thuật đánh kiếm ở một bậc thầy vĩ đại ở Châu Âu. Anh cũng mới giết một người đàn ông trong một cuộc đấu năm nay, một lão địa chủ tầm thường nghĩ rằng cần phải động đậy để bảo vệ cho thanh danh của vợ lão." Một nụ cười khoe khoang ngoác rộng trên mặt hắn. "Khi anh chiến thắng một ai đó giàu có và đáng kính trọng như De Gray, tất cả mọi người sẽ nể sợ và thán phục anh – và anh sẽ trở thành một trong những người đàn ông được hoan nghênh nhất ở Luân Đôn."
Lidian trừng trừng nhìn hắn như thể hắn đã mất trí. "Anh sẽ hủy hoại tôi, và gây thương tích hoặc giết người đàn ông mà tôi yêu, đơn giản chỉ để nâng cao danh tiếng cho anh à? Chúa tôi, đây không phải một trò chơi, Chance!"
"Cả cuộc đời là một trò chơi," hắn nói nhẹ bẫng.
"Anh không phải đàn ông," Lidian nói qua kẽ răng của nàng. "Anh chẳng là cái thá gì ngoại trừ một tên đỏm dáng hèn nhát. Tấn công một người phụ nữ mà anh đã từng tự nhận mình yêu là việc hèn hạ nhất, đê tiện nhất..."
"Anh đã yêu em." Hắn cười khùng khục và lắc đầu, như thể nàng là một đứa trẻ. "Lidian, em không hiểu tí gì về bản tính của đàn ông sao? Anh nói thật tất cả mọi thứ anh nói với em."
"Vậy tại sao anh lại hứa những lời mà anh chưa bao giờ giữ? Tại sao anh lại tự nhận anh muốn tôi và rồi không bao giờ trở lại với tôi?"
Chance nhún vai. "Thời gian trôi đi... và anh đã quên mất em đáng mê say như thế nào. Nhưng anh có quan tâm đến em, theo đúng kiểu của anh."
"Theo đúng kiểu của anh hả?" Lidian ngây người lặp lại. Một tràng cười giòn giã nổ ra từ cổ họng của nàng. "Chúa ơi, tôi đúng là con ngốc mà!" Nàng trợn mắt nhìn hắn với cơn tức giận lạnh lẽo khiến nụ cười của Chance héo đi, hắn vặn mình một cách không thoải mái. "Mang tôi trở về đi," nàng nói.
"Anh e là anh không thể làm thế.
Giọng nói của Lidian rất êm dịu. "Nếu anh gây hại đến ngài De Gray bằng bất cứ cách nào, tôi chắc chắn anh sẽ phải trả giá. Nếu anh xúi giục anh ấy thách đấu với anh, và anh ấy không giết được anh... tôi sẽ làm. Tôi thề trên chính mạng sống của tôi rằng tôi sẽ làm."
Chance ngó đăm đăm vào nàng vì sửng sốt, và rồi hắn bật cười. "Đúng là một cô bé tàn bạo! Anh chưa bao giờ ngờ rằng có thứ cảm xúc như thế trong em. Những lời hứa thực sự đã có một quãng nghỉ rất thú vị."
Lidian điềm tĩnh ngồi lại trên ghế của mình, cầu nguyện trong câm lặng rằng Dollie có thể đã thoáng nhìn thấy Chance ép nàng vào trong chiếc xe ngựa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui