Hẹn Ước - Lisa Kleypas

Nói chuyện với một vòng những người bạn xung quanh, Elizabeth ngạc nhiên khi Dollie De Gray tiến lại phía bà với gương mặt tái xanh căng thẳng và kéo bà sang một bên. "Cô Elizabeth," cô thúc bách lầm rầm, "có chuyện không ổn rồi. Là Lidian... cháu nghĩ bạn ấy đang gặp rắc rối."
Elizabeth cứng người vì lo lắng đột ngột trào lên. "Sao thế? Nói với cô nhanh lên Dollie!"
"Một phút trước cháu đã trông thấy bạn ấy rời buổi tiệc với ai đó."
"Với ai? Anh trai cháu phải không?"
Cô gái bồn chồn lắc đầu. "Một người đàn ông tóc đen ạ. Cháu nghĩ có thể đó là ngài Spencer. Anh ta đẩy bạn ấy vào trong chiếc xe ngựa thuê của anh ta, và họ lờ cháu đi khi cháu hét lên gọi họ."
"Chúa ơi," Elizabeth nói, trở nên trắng bệch. Rõ ràng tên Spencer đó sẽ đặt Lidian vào tình trạng bị làm tổn hại. Chuyện này phải được giải quyết một cách nhanh chóng và thận trọng. "Dollie, cháu phải tìm anh cháu cho cô và nói với anh cháu ngay lập tức."
"Vâng, cô Elizabeth." Dollie vội chạy đi.
Elizabeth trân người đứng như tượng, với nỗi lo sợ cho con gái bà, không thể nào tin nổi một tai họa như thế này có thể sập xuống. Sau một hoặc hai phút trôi qua, bà nhận ra một người đàn ông đang bước đến bên bà. Bà nhìn thoáng lên và kêu khẽ khi trông thấy gương mặt khó dò của Garrett De Gray. "Spencer mang Lidian đi mất rồi," bà ấp úng bắt đầu, và ông đã siết chặt lấy tay bà để khiến bà an lòng.
"Tôi đã ở với Eric khi Dollie nói với nó," ông bình tĩnh nói. Họ bước đến một lùm cây nhỏ, nơi họ có thể dễ dàng nói chuyện mà không trở thành mục tiêu quan sát dễ dàng của người khác. "Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, Lizzie. Eric đã đuổi theo rồi, và nó sẽ chăm sóc cho con bé."
"Nếu Chance Spencer hủy hoại con gái tôi, tôi sẽ... tôi sẽ bắn chết hắn ta," bà thì thào.
"Tôi sẽ bắn hắn cho bà," Garrett nói mà không tỏ chút nét cười.
Ông quá mạnh mẽ, quá can trường và quá quan tâm, khiến Elizabeth gần như đánh mất sự căng thẳng choán hết những cảm xúc của bà. "Tôi đã nghĩ Spencer cuối cùng cũng đã ra khỏi cuộc sống của hai mẹ con tôi."
Garrett nhíu mày. "Tôi không bao giờ có thể tưởng tượng Lidian lại sai lầm khi bỏ đi với một gã đàn ông như Spencer."
"Con bé là một cô gái ngoan hiền!" Elizabeth nổ bùng lên trong tức giận để bảo vệ cho con gái bà. "Tôi đã dạy dỗ con bé với những đức tính cao quý nhất, và con bé luôn luôn cư xử một cách trung thực và biết nghĩ đến mọi người." Những giọt nước mắt lăn xuống gò má bà. "Và nếu ông không tin điều đó, thì cả ông lẫn cả gia đình ông đều đáng bị nguyền rủa."
Garrett kéo bà vào trong vòng tay ông, ôm bà tựa bên bờ ngực rộng. "Tôi tin em," ông nói, bằng chất giọng dịu dàng ông có lẽ đã dùng để an ủi một đứa trẻ sợ hãi. "Nín đi, Lizzie. Em đã hoàn thành một cách tuyệt vời với con bé – con bé gần như hoàn hảo như em vậy. Nín đi, đừng khóc nữa."
Nhưng Elizabeth không chút cố gắng thử ngăn lại những giọt nước mắt của bà. Lần đầu tiên trong rất nhiều năm kể từ khi chồng bà qua đời, bà đang để một người đàn ông ôm bà, dỗ dành bà... và cảm thấy điều đó đúng đắn một cách lạ lùng. "Ông đang cố biến tôi thành kẻ ngốc," bà buồn bực nói. "Ông chắc chắn không hề nghĩ rằng tôi hoàn hảo."
Ông chạm khẽ khớp ngón tay lên gò má ướt đẫm của bà, đón lấy một hoặc có lẽ là hai giọt nước mắt. "Lát nữa tôi sẽ nói với em chính xác điều tôi nghĩ, Lizzie à. Sau khi con gái em được an toàn trở về, em và tôi sẽ có một cuộc thảo luận dài về chúng ta."
"Liên quan đến cái gì thế?"
"Chuyện này, và cả những chuyện khác nữa."
Trước khi Elizabeth có thể phản ứng lại, Garrett cúi xuống và chiếm lấy miệng bà với một nụ hôn tàn phá. Khi ông nâng đầu lên, bà vẫn quá kinh ngạc để có thể cất lời.
"Ô... ông," bà lắp bắp, "là gã đàn ông xấc xược nhất, trơ... trơ trẽn nhất mà tôi từng gặp... dám mang chuyện đó ra vào lúc như thế này..."
"Phải, tôi biết." Ông thò tay vào trong áo khoác để tìm chiếc khănt tay. "Em cầm lấy và lau mũi đi."
Bà vâng theo, vẫn nhìn chằm chằm vào ông với đôi mắt to tròn như chiếc cúc áo. "Ông thật đáng hổ thẹn, Garrett ạ," bà nói, giọng bà nghẹt lại giữa miếng mảnh lanh hình vuông. "Con gái tôi đã đúng – ông cần được sửa đổi đến tàn tệ."
"Chỉ từ duy nhất em thôi," ông nói và ôm bà sát lại. "Đừng lo lắng," ông lẩm bẩm, "Eric sẽ bắt kịp được con bé đúng lúc."
"Tránh xa cái cửa sổ ra," Chance nói khi Lidian nhìn chăm chăm ra phía ngoài. "Chẳng có gì để nhìn... và chẳng có ai sẽ giúp em đâu."
Lidian lờ hắn đi, nghiêng ra phía ngoài khung cửa sổ của chiếc xe ngựa kín mít và nhìn không dứt vào cảnh tượng bỏ lại dần phía sau họ. Trái tim nàng lỡ mất một nhịp khi nàng trông thấy một người đang liều lĩnh phi ngựa hết tốc lực lại gần phía họ, khoảnh cách rút lại một cách nhanh chóng. Đó hẳn phải là Eric, nàng nghĩ, và hét lên, điên cuồng vẫy cánh tay để thu hút sự chú ý của anh. Thình lình nàng cảm thấy cái siết chặt của Chance trên cánh tay nàng, giật mạnh nàng vào trong chiếc xe ngựa. Lidian đổ nhào trên ghế và trừng trừng thỏa mãn nhìn hắn. "Anh sai rồi," nàng hổn hển. "Anh ấy đang đến vì tôi – và anh ấy sẽ khiến anh trả giá."
Chợt nhận ra hắn sẽ mất đi thời cơ để ép buộc nàng, Chance giận dữ thúc lên trần xe để báo hiệu với gã đánh xe. "Đừng dừng chiếc xe vì bất cứ lý do gì," hắn gào lên.
Nhưng không đến một phút sau, có một âm thanh dội lên phía bên ngoài, tiếng móng ngựa vang rền và chiếc xe bắt đầu chậm lại. Lidian cố gắng nhìn qua khung cửa sổ một lần nữa, nhưng Chance đã đẩy nàng về chiếc ghế. "Cấm cử động!" hắn quát.
Cỗ xe ngừng hẳn và chònh chành, và ngap lập tức cánh cửa bị giật tung ra. Lidian hấp tấp lao mình vào người đàn ông đang với tay vào phía trong tìm nàng. Nàng thở nhẹ nhõm khi nàng cảm nhận được cái ôm cứng rắn của Eric trên eo nàng, nhẹ nhấc nàng xuống con đường.
"Tạ ơn Chúa," nàng nói như muốn khóc, choàng hai cánh tay quanh người anh. Anh nghiến chặt lấy nàng trong một cái ôm ngắn, và thả nàng ra, ánh mắt anh cào tung trên nàng. "Em ổn mà," nàng nói, mỉm cười nhìn lên anh. Nàng nâng tay lên gương mặt anh, cố gắng quả quyết với bản thân rằng anh là thật. Là Eric... nhưng anh mang lên vẻ mặt mà nàng chưa từng nhìn thấy trước đây, quá lạnh lẽo và nguy hiểm như muốn giết người khiến nàng do dự. Đôi mắt màu xanh xám của anh chai cứng như đá lạnh khi anh nhìn Chance bước xuống khỏi chiếc xe ngựa.
Nụ cười của Lidian nhòa đi, và nàng phá vỡ sự im lặng bằng giọng nói ấp úng. "Hắn ta... muốn thách đấu với anh."
Chance cố gắng gọi về một nụ cười vênh váo như xưa. "Tao phải nói rằng đã có đủ xúi giục cho chuyện đó, có phải vậy không De Gray?"
"Không có trận thách đấu nào hết," Eric nói mượt mà. "Mặc dù tao sẽ rất lấy làm thích thú được xắt mày thành từng mảnh nhỏ, tao sẽ không để tên của nàng bị hủy hoại."
"Vậy làm sao chuyện này dàn xếp..."
Trước khi câu nói kết thúc, Eric đã với lấy Chance trong một bước dài nhanh chóng. Những nắm đấm của anh liên tiếp tung ra không thương xót trong khi Chance rú lên kháng cự và cố gắng che chắn lấy thân. Hai người bọn họ khóa nhau trong trận đánh và ngã sang một bên của con đường, chửi rủa và gào lên trong giận dữ. Eric táng một cú khiến đầu Chance đập xuống mặt đất và tiếp tục đánh hắn một cách nhẫn tâm, không hề ngừng lại kể cả khi Chance bắt đầu mất dần ý thức.
Lidian lao đến phía anh, khẩn nài gọi tên anh. "Eric, em xin anh... anh phải dừng lại thôi!"
Eric ngừng lại, thở một cách khó nhọc khi anh trừng trừng nhìn vào gương mặt nát bươm của Chance. "Đừng bao giờ lại gần nàng thêm nữa," anh nặng nề nói, "hoặc tao sẽ kết thúc việc tao bắt đầu tối nay."
"Không bao giờ," Chance rền rĩ, đôi mắt rách góc của hắn bật mở.
Eric chùi hai nắm tay vương máu lên áo khoác của Chance và đứng dậy. Chance từ từ ngồi lên, rên rỉ khi hắn nhón tay chạm lên gương mặt mình.
"Em biết anh sẽ đến vì em," Lidian nói với một nụ cười ngập ngừng. Eric liếc nhìn nàng không cảm xúc và dẫn nàng đến chiếc xe ngựa. Nàng vâng theo cái đẩy của anh để vào chiếc xe và tự hỏi tại sao anh lại trông dữ tợn đến thế.
"Anh sẽ không quay lại bữa tiệc chèo thuyền," anh nói. "Em sẽ phải quay lại đó một mình."
"Gì... gì cơ ạ?" Lidian hoàn toàn bối rối. "Anh... anh dường như tức giận với em. Eric, anh không nghĩ đây là lỗi của em, phải không anh? Anh không thể tin rằng em tự nguyện đi với hắn được!"
"Anh không biết nên tin vào điều gì," anh lạnh nhạt nói.
"Em yêu anh, không phải Chance!"
"Không lâu trước đây em sẵn sàng từ bỏ bất cứ thứ gì để được ở với hắn ta."
"Nhưng giờ mọi thứ khác rồi. Em nghĩ anh hiểu." Nàng trèo ra khỏi chiếc xe khi anh bước dài vè phía chú ngựa màu hạt dẻ anh đã cưỡi đến đây. "Anh đi đâu thế?"
"Anh không biết," anh nói qua vai. "Lúc này anh không quan tâm."
Đau đớn, sợ hãi, âu lo, Lidian cố gắng nghĩ làm sao để thuyết phục anh ở lại với nàng. Anh phải được hiểu rằng nàng yêu anh, muốn anh nhiều đến chừng nào, đủ để nàng sẽ không bao giờ tự nguyện đi bất cứ nơi đâu với Chance Spencer. "Anh phải nghe em..."
"Bây giờ anh không có tâm trạng để nói chuyện."
Nàng không tin vào mắt mình khi dõi theo anh nắm lấy dây cương và dễ dàng nhảy lên mình ngựa.
"Eric!" nàng gọi, nhưng anh dường như không nghe thấy. Ngay lúc đó nàng nhớ đến chiếc còi nàng đeo trên cổ. Anh đã từng hứa sẽ đến với nàng bất cứ khi nào nàng dùng nó. Nàng dò dẫm với thứ đồ vật nhỏ xinh và cố gắng đặt nó lên môi nàng. Dùng tất cả sức lực, nàng thổi cho đến khi nó rít lên một tiếng còi nhức óc.
Eric khựng lại trước âm thanh đó. Chầm chậm anh quay đầu lại, và ánh mắt họ khóa chặt với nhau. Lidian không dám thở khi anh lại gần nàng. Anh nhìn trừng trừng vào nàng với cảm xúc buồn bực, tức giận và cả một chút thích thú le lói. "Em muốn cái chết tiệt gì thế hả?"
"Ở một mình với anh."
Căng thẳng dựng cao dần trong sự im lặng theo sau nó. "Để sau đi," Eric cuối cùng cũng nói.
"Ngay bây giờ," nàng nhẹ nài.
Anh trầm ngâm nhìn nàng trong một chốc. Sau cùng anh với tay xuống, và nàng níu lấy cổ tay kéo căng của anh. Những ngón tay của anh khép lại quanh cánh tay nàng, và anh kéo nàng lên yên ngựa ngồi phía trước anh.
Nhẹ nhõm lấp đầy Lidian khi nàng cảm thấy cánh tay anh vòng qua người nàng, ôm nàng chắc chắn khi anh thúc ngựa bước đi. Họ không nói với nhau trong vài phút tiếp theo, mỗi người đều lạc bước trong những câu hỏi và những suy ngẫm riêng tư của mình. Khi kết thúc chuyến hành trình ngắn ngủi, Eric ghìm cương trước một dinh thự trang nhã với mặt trước đặt một bức tượng nữ thần Athena màu ngà.
"Nhà của anh à?" Lidian hỏi.
Anh gật đầu, xuống ngựa và giúp nàng xuống. Một người hầu xuất hiện để dắt chú ngựa trong khi Eric hộ tống Lidian vào trong với một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy khuỷu tay nàng. Bên trong tòa nhà tỏa bầu không khí mát mẻ và trong lành, những bức tường sơn màu kem và vàng nhạt, với đồ nội thất kiểu Pháp và những tấm rèm màu vang đỏ và vàng. Lidian hơi ấn tượng bởi một người quản gia điềm tĩnh và hai người hầu bởi họ đã lịch sự đi làm việc của mình và giấu bất kì một dấu vết ngạc nhiên khi ông chủ của họ mang về đây một cô gái không có người đi kèm.
Eric đưa nàng đến hãy phòng riêng của anh, một phòng tiếp khách được trang trí với lụa màu kem và xám đen, với phòng ngủ được nhìn thấy qua khung cửa.
"Sao?" Anh nghiêng về phía nàng một cái nhìn xem xét, nâng một nhánh lông mày khi anh đợi nàng cất lời. Nhưng vẻ mặt trông đợi, hơi giễu cợt của anh xóa sạch đi khi Lidian cởi áo choàng và tháo chiếc cúc đầu tiên trên vạt trên chiếc váy của nàng. Căng thẳng khiến những ngón tay nàng trở nên vụng về, nhưng nàng đã tiến đến chiếc cúc thứ hai và sau đó là cái tiếp theo. Nàng ngừng lại để xem xem anh có đang dõi theo nàng hay không và phát hiện ra nàng đã dành được trọn vẹn sự chú ý của anh.
"Chance đã ép em đi với hắn," nàng nói, tháo tiếp một chiếc cúc khác. "Chuyện xảy ra quá nhanh đến mức em không có cơ hội để báo động cho bất cứ ai. Em không có lựa chọn nào trong trường hợp đó." Vạt trên bắt đầu chùng xuống khỏi bờ vai trắng nõn của nàng. Một cách cẩn thận nàng tháo sợi ruy băng màu xanh khỏi cổ nàng, và thả chiếc còi xuống sàn. "Chance là một gã đàn ông phù phiếm, độc ác và nông cạn, và em đúng là con ngốc khi từng nghĩ rằng em yêu hắn ta. Anh là người duy nhất em muốn... người đàn ông duy nhất em tin tưởng, đem lòng yêu và khát khao." Nàng rút tay ra khỏi thân áo, phần cơ thể phía trên của nàng chỉ được che phủ bằng một tấm áo lót mỏng manh để lộ bóng mờ của khe ngực và hai đầu ngực của nàng. Ánh mắt cuả Eric ghim chặt lấy nàng.
Nhận thấy anh có vẻ đang thở khó khăn, Lidian đủ can đảm để rút những chiếc ghim khỏi tóc nàng. Cả một dòng sông lụa đen óng trải xuống bờ vai, gợn sóng cho đến eo nàng. "Em muốn cho anh thấy chính xác em cảm nhận về anh thế nào," nàng nói. "Sau ngày hôm nay sẽ không còn thêm nghi ngờ nào nữa."
Eric băng qua căn phòng và đón lấy thân hình bé nhỏ của nàng vào vòng tay anh, ôm siết cơ thể mượt mà như lụa của nàng tựa vào cơ thể căng thẳng, khuấy động của anh. Anh cúi đầu xuống vai nàng và đặt môi lên gờ cong trắng mịn. "Lidian," anh khàn khàn nói, "tình yêu ngọt ngào của anh... em không phải làm chuyện này."
"Anh cuối cùng cũng tin em rồi sao?"
"Ừ." Anh buông một tiếng thở dài thườn thượt và lùa bàn tay vào trong mái tóc óng ả của nàng. "Em không phải chứng tỏ điều gì cả." Anh ngừng lại và miễn cưỡng thêm vào, "chúng ta có thể đợi cho đến khi kết hôn."
"Nếu đó là lời cầu hôn, em chấp nhận," nàng thì thầm, hôn lên tai anh. Bạo dạn nàng kéo tay anh xuống ngực nàng, bên dưới lớp áo phủ mỏng manh.
Eric rên lên và nâng niu sức nặng căng tròn, cái chạm của anh dịu dàng và cháy bỏng. Miệng anh xoắn lại trong nụ cười tự nhạo. "Qủy bắt cái sự chờ đợi này đi," anh lẩm bẩm, kéo chiếc váy của nàng trên phần đường còn lại xuống cơ thể nàng và gỡ chiếc áo lót khỏi nàng. Lidian run rẩy với kích thích khác thường khi nàng đứng khỏa thân trước mặt anh, đỏ rực từ đầu đến chân. Eric bít miệng anh lên nàng trong khi bàn tay kiếm tìm trên bờ ngực và hông nàng.
Sốt sắng anh trút quần áo khỏi người, ném chúng xuống sàn và nâng Lidian lên trong vòng tay anh. Bế nàng vào trong phòng ngủ, anh hạ nàng xuống tấm khăn trải giường bằng nhung và kéo căng cả cơ thể cao ngất của anh lên nàng. Anh phủ lên ngực nàng những nụ hôn, ngừng lại để cắn nhẹ vào phần đỉnh nhạy cảm và kéo chúng vào sâu trong miệng anh. Rùng mình với khoái cảm, nàng vuốt dọc những múi cơ rắn chắc trên lưng anh và kéo nàng lại gần anh hơn, kinh ngạc bởi vẻ đẹp và sức mạnh từ thân thể anh. Anh lầm bầm những lời yêu đương và ca tụng khi anh yêu nàng, vật lộn để kìm nén cảm xúc của anh. "Anh muốn em quá lâu rồi, Lidian... cố gắng quá cực khổ để trở nên kiên nhẫn..."
"Giờ anh không phải kiên nhẫn," nàng thì thầm, chạm vào vòm ngực anh. Nó cứng rắn và trơn mượt như cẩm thạch, ấm dần lên dưới gam bàn tay nho nhỏ của nàng. Nàng cảm nhận được nhịp đập của trái tim anh và sửng sốt bởi nàng có thể tác động đến anh sâu sắc nhường vậy. Bàn tay anh di chuyển trên bụng nàng đến phần mịn màng giữa hai đùi, hơi thở nàng nghẽn lại khi nàng cảm giác sự vuốt ve thân mật của những ngón tay anh ở đó. Đôi mắt anh là thứ ánh sáng phản chiếu trên mặt hồ trong xanh, giữ ánh nhìn của nàng khi anh chạm vào nàng bằng những cách nàng chưa bao giờ có thể tưởng tượng. Anh đẩy hai đùi nàng rộng ra và hạ hông xuống, bắt đầu tiến vào nàng. Có một cú đẩy mạnh, ướt át thăm dò ở nơi tâm điểm của nàng, và rồi một cú đẩy sâu đến bất ngờ. Nàng cong người vì đau và kinh ngạc, nhưng anh đã thầm thì với nàng và hôn nàng, vuốt ve nàng cho đến khi nàng thư giãn bên dưới anh.
Họ hòa nhập hoàn toàn, cơ thể và trái tim ép sát vào nhau khiến họ tưởng như mình đã hòa thành một hai vì hai thân thể tách rời. Lidian vòng tay quanh cổ anh, dâng hiến hết mình cho anh.
Anh nhìn đau đáu vào gương mặt nhỏ nhắn của nàng và vuốt lại mái tóc với bàn tay run run. Dấn sâu hơn vào người nàng, anh bắt đầu nhịp điệu khiến đôi môi nàng hé mở những âm thanh không rõ tiếng. Nàng níu lấy anh, quằn quại bên dưới anh trong nhu cầu mỗi lúc mỗi tăng, mở mình rộng hơn cho anh, cho đến khi tất cả tình trạng căng thẳng vỡ òa trong sức mạnh rung động của đỉnh điểm.
Một lúc lâu sau đó, nàng ngọ nguậy trong vòng tay anh và uể oải nói, "Gia đình chúng ta sẽ lo lắng. Em với anh phải đi..."
Eric ấn môi lên đỉnh đầu của nàng. "Anh đã gây tổn hại đến em."
"Một cach vô vọng," Lidian đồng ý, vạch một đường lên ngực anh. Đôi môi nàng cong lại với nụ cười. "Em hy vọng cuối cùng anh đã bị thuyết phục em yêu anh nhiều đến chừng nào."
"Thuyết phục anh nữa đi," anh thì thầm, và kéo nàng sát lại.
"Con trông tuyệt đẹp," Elizabeth nói, chấm nhẹ chiếc khăn tay ren lên khóe mắt. Họ cùng nhau đợi trong một căn phòng nhỏ phía sau nhà thờ trong khi các vị khách đến dự lễ cưới ổn định chỗ ngồi. Lidian vuốt lại tà váy cưới, làm từ những lớp lụa trắng điểm bạc. Phần cổ áo xẻ xuống và tay áo phồng được hoàn thành bởi lớp bạc óng ánh, và mạng che mặt là một lớp lụa trong suốt đơn giản được gắn với mái tóc nàng với những bông hồng bạch.
"Con ngờ rằng mẹ sẽ sớm làm chuyện này với chú Garrett," Lidian nói.
"Còn để xem đã," Elizabeth nghiêm nghị trả lời.
Lidian bật cười. "Tất cả mọi người đều biết hai người tôn thờ lẫn nhau rồi, Mama. Con hy vọng mẹ sẽ không bắt chú ấy đợi quá lâu."
Elizabeth đáp lại nụ cười của nàng. "Chúng ta dường như rất hợp nhau," bà thừa nhận. "Và mẹ rất mừng khi con đã nhờ ông ấy dẫn con xuống bệ thờ trong vị trí của cha con, Lidian."
Có một tiếng gõ cửa vang lên, và Elizabeth đi đến mở nó ra. Bà nới rộng cửa đủ để có đủ chỗ cho Garrett De Gray bước vào, người trông cực kì đẹp trai trong chiếc áo choàng lễ phục màu đen và chiếc quần ống túm màu bơ.
Garrett mỉm cười trước cảnh tượng Lidian trong bộ váy cưới lộng lẫy của nàng. "Cháu trai của chú sẽ bị kinh hoàng trước vẻ đẹp của cháu khiến nó khó có thể cất lời được mất thôi."
"Anh ấy tốt hơn là nên nói được," Lidian nói với một cái nhíu mày cười cợt. "Ít nhất đủ lâu để nói lời thề của anh ấy."
"Eric nhờ ta mang cái này lại cho cháu." Garrett đưa cho nàng một chiếc hộp nhung nhỏ.
Lidian ngạc nhiên nhận món quà. Không có gì có thể làm nàng hài lòng hơn món quà cưới anh đã trao cho nàng: lời hứa sẽ khiến trang viên của gia đình nàng lấy lại toàn bộ vẻ đẹp hoa lệ xưa cũ của nó. Niềm vui tràn ngập, nàng đã ném mình vào vòng tay anh. "Nếu như anh biết em đã mơ được trông thấy Acland Hall như trước kia thế nào," nàng đã nói, và trải những nụ hôn trên gưưong mặt anh. "Đó là điều tuyệt vời nhất em có thể thỉnh cầu... ừm, điều thứ hai."
"Thứ gì là đầu tiên?" anh dịu dàng hỏi.
"Anh," nàng đáp với một nụ cười, nhìn đăm đắm lên anh với đôi mắt sáng lấp lánh.
Khi Lidian mở chiếc hộp nhung, Garrett thoáng nhìn về phía Elizabeth với sự thán phục rõ ràng. Ánh mắt ông chu du trên thân hình gọn ghẽ của bà, phủ lên một chiếc váy lụa màu đào. "Anh chắc chắn là không nói hai bọn em rời nhau ra," ông lẩm bẩm.
Elizabeth đảo tròn con mắt. "Thị lực của anh hẳn phải yếu rồi."
Lidian nhìn vào trong chiếc hộp và nâng chiếc còi bằng vàng khối lên, được đính với những viên kim cương và được treo trên một sợi dây dài bằng vàng. Nàng mỉm cười, hiểu ý nghĩa của nó là gì, và vội vàng hôn lên nó.
"Một thứ đồ trang trí bé nhỏ tuyệt vời," Elizabeth nói, nhìn chằm chằm một cách kì quặc vào chiếc còi. "Nhưng chắc chắn con không thể đeo nó với chiếc váy cưới của con được đâu, cưng à."
"Con sẽ mang nó theo cùng với những bông hoa để cầu cho sự may mắn." Lidian nhậc bó hoa của nàng lên và trượt cánh tay qua khuỷu tay của Garrett. "Cháu đã sẵn sàng," nàng nói, và mẹ nàng ôm nàng trước khi bước ra để nhập vào giáo đoàn.
Đợi với Garrett ở phía sau nhà thờ, Lidian trầm tĩnh nói với ông. "Cháu hy vọng chú có những ý định đáng trọng với mẹ cháu, chú Garrett à."
"Chú e là thế đấy," ông giãi bày. "Những người đàn ông họ De Gray dường như có khá nhiều say mê với những người phụ nữ nhà Acland thì phải."
"Tạ ơn Chúa vì điều đó," nàng nói với nụ cười và bước cùng ông đến bệ thờ, nơi Eric đang đứng đợi nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui