Hẹn Ước Mười Năm Em Yêu Anh Một Kiếp Nhân Sinh


Khi Yatsuda bước ra khỏi cửa nhà Tamako, bầu trời bỗng dưng trở nên u ám và những đám mây đen bao phủ.

Giọt mưa đầu tiên bắt đầu rơi xuống, nhẹ nhàng và không ngừng.
Anh nhìn lên bầu trời, nhận ra rằng thời tiết đang dần thay đổi và cơn mưa sắp tới không thể tránh khỏi.

Yatsuda không mang theo chiếc áo mưa hay ô, chỉ có chiếc cặp nhỏ đeo vai.

Anh cảm giác được những giọt mưa đang rơi trên da thịt, nhưng đôi chân vẫn tiếp tục bước đi trên con đường về nhà.
Cơn mưa ban đầu chỉ là những giọt nhỏ thưa thớt, nhưng dần dà trở nên tầm tã hơn, biến con đường trở nên ướt đẫm và những vũng nước bắt đầu xuất hiện.

Đường về nhà khá xa và cơn mưa càng ngày càng tầm tã, làm cho Yatsuda vội vã chạy bước.

Mỗi bước chân anh đều cảm nhận được sự lạnh lẽo của những giọt mưa và cảm giác ẩm ướt lan tràn từ từ lên từng phần của cơ thể.

Những cơn gió mạnh từng cơn thổi qua làm cho anh cảm thấy tê buốt toàn thân.
Anh vội vã trên con đường về nhà, những đôi giày bước qua từng vũng nước và tiếng nước chảy về những phía xa xôi.

Tiếng mưa rơi trở nên lớn dần, nhấp nhô trên những mái nhà và đường phố trống vắng.
Đường về nhà dài và vắng vẻ.


Những hàng cây ven đường như chìm trong bóng tối, cành lá rủ xuống dưới tác động của gió mưa.

Yatsuda cảm nhận sự lạnh lẽo của gió và mưa, nhưng anh vẫn tiếp tục bước đi, miệng cười nhẹ để che đi sự bất tiện của thời tiết.
Yatsuda đi bộ qua con đường dài ngoằn ngoèo, từng bước chậm rãi trên con phố vắng lặng sau cơn mưa rào.

Ánh đèn đường nhẹ nhàng chiếu sáng lên mặt đất ẩm ướt, tạo thành những dải sáng lung linh trên mặt đường.

Sau một hành trình dài hơn nửa tiếng, cuối cùng anh cũng về đến căn biệt thự của mình
Trong khi đó Yashiro đang ngồi trong căn phòng nhỏ của mình, anh đang đắm chìm trong những cuốn sách và bài tập.

Anh nhận ra cơn mưa một lúc một to hơn.

Anh nhớ đến Tamako, người bạn thân của mình, anh biết rõ rằng cô ấy rất sợ mưa.

Yashiro không thể không nghĩ đến cô thân chỉ ở nhà cùng với em trai cô.
Không mất một giây nào nữa, Yashiro nhảy dậy từ ghế ngồi, vội vã lấy chiếc ô và chạy ra ngoài.

Anh chạy qua những con đường quen thuộc, giọt mưa nhẹ rơi trên khuôn mặt anh, nhưng anh không để ý.

Mục tiêu duy nhất của anh là đến nhà Tamako càng sớm càng tốt, để cô không phải đơn độc giữa cơn mưa.
Yashiro cảm thấy hơi thở dồn dập khi anh chạy qua từng con đường, qua các góc phố quen thuộc.

Mỗi bước chạy là một sự cố gắng, một nỗ lực không ngừng để vượt qua khoảng cách giữa anh và Tamako.
Yashiro đến nhà Tamako với vẻ mặt hồi hộp và lo lắng.

Anh gõ cửa nhẹ nhàng và kêu tên cô:
“Tamako, cậu có ổn không? Đang mưa rồi đấy.”
Không có âm thanh đáp lại từ bên trong.

Yashiro cảm thấy một ít bối rối và lo lắng hơn.

Anh gõ cửa mạnh hơn một chút và kêu to hơn:
“Tamako, tớ là Yashiro đây! Mở cửa đi, cậu ơi!”
Vẫn không có phản hồi.


Yashiro cảm thấy lo lắng nhiều hơn và quyết định mở cửa một cách vội vã.

Anh bước vào bên trong và bất ngờ nhìn thấy Tamako đang ngồi ở một góc phòng, ôm chầm lấy em trai của cô.
Với đôi mắt mỏng manh nhìn ra ngoài.

Những đám mây đen dày đặc đang cuộn tròn, che phủ bầu trời, và những tiếng sấm vang vọng từ xa.

Mỗi tiếng sấm vang lên làm cho cô run lên từng cơn, mặt mày căng thẳng, ánh mắt sợ hãi.

Mưa bắt đầu rơi nhẹ, những giọt nước lạnh lẽo vỗ về cửa sổ, nhưng đối với Tamako, tiếng sấm mới là điều khiến cô run sợ nhất.

Mỗi tiếng sấm đều làm cô nhăn mày, cánh tay tự nhiên ôm lấy Tamada, như một hành động tự bảo vệ.
Trái tim của cô đập nhanh, từng nhịp đập rõ ràng trong không gian yên lặng của căn phòng.

Một lần nữa, tiếng sấm vọng lên, càng làm cho Tamako run sợ hơn.

Cô nhìn quanh, tìm kiếm một sự che chở, một lời an ủi nào đó.
“Tamako, không sao đâu,“ Yashiro nói nhẹ nhàng, đặt tay lên vai cô.

“Tớ ở đây rồi, mọi thứ sẽ ổn thôi.” Câu nói của Yashiro như một lời an ủi vô hình, khiến cho Tamako dần dần bình tĩnh lại.

Cô nhìn vào đôi mắt yên bình của Yashiro, và dường như cảm thấy an tâm hơn.

Yashiro vỗ nhẹ vai Tamako, mang lại cho cô sự cảm thấy bình yên và an toàn giữa cơn bão ngoài kia.
Dần dần, Tamako thả lỏng đôi vai, hơi thở dịu lại, và cảm giác run sợ tan biến từng chút một.


Yashiro ở lại với Tamako trong căn nhà nhỏ, giữa cơn mưa lớn vẫn đang rả rích bên ngoài, nhưng tiếng sấm dần vơi bớt.

Hai người cùng nhau ngồi trong không gian yên tĩnh của phòng, chỉ có tiếng mưa rơi nhè nhẹ làm nền.
Anh ngồi bên cạnh Tamako, cố gắng làm cho cô cảm thấy an toàn hơn sau cơn ác mộng của tiếng sấm.

Anh không cần phải nói nhiều, chỉ cần ở đó, cho đến khi cơn mưa dần tạnh.

Tamako dần dần bình tĩnh lại, cảm thấy an ủi bởi sự hiện diện của Yashiro.
Khi cuối cùng mưa tạnh đi và không khí trở nên yên bình hơn, Yashiro quyết định rẽ về nhà của mình.
“Tớ sẽ về nhà ngay bây giờ” Yashiro nói với Tamako, anh nhẹ nhàng đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi
“Tớ cảm ơn cậu đã quan tâm tới tớ” Tamako nhìn Yashiro với ánh mắt biết ơn, cảm thấy an tâm hơn vì sự quan tâm và chăm sóc của anh.

Cô cười nhẹ và gật đầu chào tạm biệt.

Hai người cùng nhau đứng dậy và đi ra cửa, tiếng mưa rơi vẫn còn vang vọng nhẹ nhàng xung quanh.
Yashiro đặt tay lên vai Tamako một lần cuối trước khi rời khỏi căn nhà nhỏ, để lại cho cô một nụ cười nhẹ và một cái gật đầu chào tạm biệt.

Anh bước ra khỏi ngưỡng cửa, bước vào trong đêm tối và giữa những con đường vắng vẻ, nhưng trong lòng, anh mang cảm giác hài lòng và an yên về những gì đã làm được cho Tamako trong ngày hôm nay..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận